Thứ Tư, 30 tháng 9, 2020
VINH DANH HẠ SĨ JASON KHAI PHAN - Thơ Trần Quốc Bảo
VINH DANH HẠ SĨ JASON KHAI PHAN
Thống Đốc Gavin Newsom,
Mới vinh danh một Hạ sĩ Mỹ, gốc Việt Nam!
Jason Khai Phan
Là người ở Tiểu bang Cali.
Đã vì Đất Nước Hoa Kỳ, hiến thân!
Jason Khai Phan!
Anh đã ra đi!
Tiễn Anh, phủ kín CaLi sương mờ.
Đời người như một giấc mơ,
Đời Anh, cả một bài thơ can trường!
Cấp bậc tuy rất khiêm nhường,
Nhưng Anh chiến đấu kiên cường oai phong!
Trong đặc nhiệm SFS 66, tại Kuwait
Diệt trừ khủng bố Iraq, Syria
Để bảo vệ Thế giới Hòa bình..
Ngày 12 tháng 9 vừa qua,
Anh đã dũng cảm hi sinh,
Trên một hành trình phi vụ tuần tra!
Jason Khai Phan,
Người Chiến sĩ, 26 tuổi, độc thân, tuấn tú,
Vinh Danh và Tưởng Nhớ Anh,
California treo cờ rũ!
Anh đã rời quân ngũ,
Rạng rỡ đi vào Lịch sử Tiểu Bang!
Ôi! Tiễn biệt...Người Chiến sĩ hiên ngang!
Jason Khai Phan
Cờ Hoa phủ áo quan vinh dự,
Hồn Thiêng nhẹ vút lên cao!
Quốc Kỳ thoáng một ánh sao sáng ngời!
Trần Quốc Bảo
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2020
Chào Em Một Sớm Mai Hồng - Thơ Nhạc NGHIÊU MINH
Thứ Hai, 28 tháng 9, 2020
THU NHỚ - Thơ Ngọc Trân
Nơi xứ người nhìn mua thu lại đến,
Trời se buồn hiu hắt giọt mưa thu,
Lá vàng rơi chợt nhớ những thu xưa,
Ta dìu bước dưới hàng me thay lá.
Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2020
Khúc Tình Lơi - Thơ Nhac Pham Phan Lang - Mai Hoài Thu
Thứ Năm, 24 tháng 9, 2020
Giọt Thu - Thơ Ngọc Quyên
MỘNG .. Thơ Tuyết Phan
Chuyện Gà Mẹ - Thơ Trần Quốc Bảo
Cháy rừng lớn bên Cali,
Người người hối hả tản đi cấp thời!
Lửa hồng nghi ngút lưng trời,
Khói than mù mịt, khắp nơi kinh hoàng!
Từng đàn chim chóc, thú hoang,
Tan bầy hốt hoảng, tìm đàng thoát thân.
Góc đồi kia, lửa tàn dần,
Một người Cứu hỏa, tới gần kiểm tra.
Chợt anh, nhìn thấy con gà,
Toàn thân cháy trụi, thiệt là thê lương!
Nằm bên ổ trứng dễ thương.
Gà-rừng Mẹ, vẫn dửng dưng,
Vẫn nằm ấp Trứng, tưởng chừng ôm Con!
Chết trong biển lửa kinh hồn!
Ôi! Tình Mẫu Tử ... cao hơn non ngàn !!!
Chuyện “Gà” xúc động tâm can!
Hỏi “người”, sao nỡ bạo tàn “Phá thai” ?
Mẹ giết con – chẳng đoái hoài!
Hỡi ôi! độc ác hơn loài Qủi vương!
Trần Quốc Bảo
Thứ Tư, 23 tháng 9, 2020
THÌ RA ... Thơ Ngô Minh Hằng
Trước những khen chê bình phẩm về bà Thẩm phánRuth Bader Ginsburg sau khi bà từ trần, tác giả khôngkhỏi ngẫm nghĩ về cách hành xử lúc còn tại thế của mỗicon người.Ai thì cũng thế mà thôiSẽ rồi mất nhắm, tay rời, biệt lyNhưng sao có những người điĐể bao thương tiếc sầu bi cho ngườiVà bao ơn ích cho đờiSử vàng tên ngọc rạng ngời nghìn sauNhưng rồi có những chuyến tàuNgười đi, ác độc cơ cầu mới phaiNên chi chẳng kẻ quan hoàiTiếc thương cũng chẳng mấy ai chạnh lòngThì ra đò đã qua sôngVẫn còn sóng gợn giữa dòng thế nhânThì ra sống ở cõi trầnĐừng "khôn" quá đến cạn phần tiếc thươngThì ra nên hiểu vô thườngKhông gì vĩnh cửu trên đường trần gian !Ngô Minh Hằng
Thu Cô Đơn - Thơ Nguyệt-EmXưa
Nguyệt-EmXưa
Thứ Ba, 22 tháng 9, 2020
THƠ THỜI CHIẾN-KẺ ĐÀO NGŨ-ĐÊM THẤY BẠN HIỆN VỀ - Thơ SA CHI LỆ
*SA CHI LỆ
KẺ ĐÀO NGŨ
Ta nhơ nhớ nhờ bạn bè giữ súng
Rồi lịm dần mất hút tới hư vô
Cõi hư vô thơm ngát những nấm mồ
Ta rụt rè ngây ngô không thèm chọn
Tình cờ gặp mấy thằng đào ngũ sớm
Tay bắt mặt mừng tủi tủi than van
Ta khoe trần gian thay đổi thăng trầm
Thằng thỏa thích kể non bồng nước nhược
Đứa khề khà rượu huỳnh hoa hạnh phước
Đứa chê ta chừng đó tuổi đã già
Ta xấu hổ trần tình thật xót xa
Và nguyện ước được về đây họp mặt…
Ta sợ hãi chui vào thân nhức buốt
Mở mắt nhìn thôi quá đỗi ngạc nhiên
Ai liệng ta trong bốn vách tường điên
Giường trắng phếu từng bộ xương cử động
Ta ú ớ la âm thanh rời rỗng
Những oan hồn lạnh rúm đói khát rên
Gào khẩn thiết đòi ba lô súng đạn
Bởi mất hết rồi ở trận Thiện Ngôn
Xác trần truồng mục rã chưa ai chôn
Ta tóe óc mọc gai cùng mình mẫy
Mắt trừng trừng hằn học suốt đêm cay
Liếm láp mãi từng vết thương rỉ máu
Bạn bè ơi! Ta nghẹn ngào thua cuộc
Chí tang bồng chưa phỉ đã buông tay
Chắc tụi mày nỡ nào mà trách móc
Vì tao bây giờ người ngợm khó coi
Tổ Quốc ơi! Thân ta đà lạnh cứng
Tóc còn xanh mà thẹn với non sông
Đạn còn réo mà giả từ vũ khí
Để làm tên “đào ngũ” giữa đoạn trường
Lỡ tay súng nên đổ thừa định mệnh
Nhưng khí hùng vẫn ngạo nghễ đời trai
Ta tuốt gươm thề: SUỐT ĐỜI THÚC NGỰA
Dẫu chiến trường bôi xóa tuổi tên ai!...
ĐÊM THẤY BẠN HIỆN VỀ
Thanh ơi! Mày còn than cô độc?
Tòng ơi! Mày còn giận tao không?
Một lạy này xin mày tha thứ
Một lạy này chúc mày hiển thần
Đồ tế lễ - một bầu kỷ niệm
Tao uống hoài mỗi chuyến hành quân
Đêm tao dưới hố cá nhân
Thấy mày đứng đó thổi hồn phất phơ
Mày nhắm mắt hay ngàn đời mở mắt?
Tao thương mày hay mày phải thương tao?
Thương tao một đời vợ con bận bịu
Gào chiến tranh tuổi trẻ sớm bạc đầu…
Dù không nói chắc mày cũng hiểu
Tao bây giờ theo gió đẩy đưa
Nuôi mộng lớn chờ thời may rủi
ĐIỀM LẠ
Vầng hồng rựng giữa trán em
Ta chưa ngồi dậy bàn điềm chiêm bao
Nghe trong mạch máu tự trào
Vạn ly biệt khép mi giao chiến buồn
Ngày ôm mặt lạ xa nguồn
Đêm soi kẽ hở tình luôn ngậm ngùi
Bước từng bước nghẹn đường thôi
Áo xưa nhăn nhíu nhớ bời bợi ra
Em lên phố kết đèn hoa
Ta so lại phím cầm ca một mình
Ngoài kia tàu mãi lênh đênh
Ta xui xũi cát bật thành tiếng kêu
Tay em hạnh phúc thật gần
Còn ta với mãi đụng rừng núi cao
Mây giăng tứ phía lao xao
Một ngày mới lạ cào nhàu thân ta!
NGUYỆT
Nguyệt sơ khai mọc phương tây
Nhân gian gióc lệ không đầy túi thu
Trẻ con đòi mặc áo tu
Đốt đèn soi đá tìm phù du ăn
Nguyệt thanh xuân mọc phương nam
Tỏa hương bích ngọc non trầm huyền vi
Người sao đẹp lạ quí phi
Cài thơ lướt thướt mê si nhạc thần
Nguyệt trung niên mọc phương Đông
Đêm ngồi dệt lụa tóc ròng cô đơn
Sương thiên lý vọng tủi hờn
Đợi chờ bạc áo chập chờn binh đao
Nguyệt hạ tuần mọc phương Bắc
Ma quỷ cười lơ láo nhặt điêu tàn
Bây giờ gió hỏi hồn oan
Làm sao dừng lại lượm ngàn quạnh hiu?
*SA CHI LỆ *Thơ thời chiến
|