Thứ Tư, 23 tháng 9, 2020

Thu Cô Đơn - Thơ Nguyệt-EmXưa


 Em rủ mùa thu về suối mơ
Vầng trăng giá lạnh toả sương mờ.
Nhớ ai đêm vắng, đêm muôn thuở
Tình ở bên lòng dậy ngẫn ngơ

Có người giữa chốn đời xa xăm
Thương nhớ về ai, bóng âm thầm.
Ra đi lặng gió chiều thu ấy
Để lại cho mình mối tình câm

 Thu ơi! Nhốt hết mắt nhung sầu
Người ở bên nầy nay đi đâu?
Tìm trong giấc mộng trời thương nhớ
Mây già tưởng chậm cũng trôi mau

Tiếc người trong chốn xa xôi ấy
Quên cả đường đi với nẻo về
Quên trăng đơn chiếc trời cao rộng
Quên kẻ đợi chờ ở bến sông.

Thương người trăm năm chưa một lần
Một lần hò hẹn, để bâng khuâng
Một lần cho vỡ tim băng giá
Cho hết đường mơ tiễn bước chân

Thương người cô đơn chưa vội vàng
Sợ ôm tình nên chửa dỡ dang
Trăm năm là mấy rồi phai nhạt
Một bóng đi về ai hỏi han.

Kiều nữ lòng ai, phụ tình chàng
Đêm nay sầu lạnh nhớ tình lang..
Thu của trời mây và hương gió
Ai biết thương ai!  Hỡi địa đàng.

Ai biết bao người sống cô đơn
Bao người chưa hưởng một tiếng đờn
Ru lòng mỗi lúc buồn không tưởng
Lòng hỏi lòng có biết gì hơn.

Trăm năm là mấy! ái ân chưa?
Người hỡi đừng chia nỗi buồn thừa
Cho ai đứng đợi tình lại thiếu.
Lỡ chuyến đò sang bến sông mưa.

Trăm năm là mấy, tình cũng hết,
Ái ân đi cho biết với đời.
Ngày mai mực cạn, mờ phai giấy
Tìm thấy ai đâu thỏ thẻ cười...

Nguyệt-EmXưa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét