Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2020

CHÁY RỪNG. - Thơ Nguyễn Thị Thanh Dương


  
Ai đã vô tình gây ra cháy rừng
Gió thổi bùng lên  một vùng lửa khói,
Để chim bay lìa rừng trong sợ hãi,
Để tôi tiếc hoài một khoảng trời xanh.

Tôi muốn rừng khô lá hẹn hò anh,
Đi bên nhau lá dưới chân xào xạc,
Ngắm suối nước trong, ngắm khe nước cạn,
Rừng sẽ ngoan theo tôi những đường mòn.

Nhưng hôm nay khu rừng đã không còn,
Đang sừng sững với cây cao bóng cả,
Lửa đốt cháy những thân cây gục ngã,
Tro bụi bay về đường phố gần xa.

Ngọn lửa điên cuồng đã cháy lan ra,
Rừng lá xanh oằn mình trong đau đớn,
Không chỉ người buồn rừng cây cũng khóc,
Rừng trăm năm vẫn thở với cuộc đời.

Bốn mùa nuôi rừng lớn lên từng ngày,
Mùa Xuân rừng gìa bỗng nhiên trẻ lại,
Mùa hè gió rung lá khô buông lối,
Rừng mơ màng  khi trời đất Thu sang.

Tôi yêu sao những lợi ích đời thường,
Rừng cho gỗ, gỗ thường hay gỗ qúy,
Tôi đều cảm thấy mùi hương của gỗ,
Món qùa vô tận rừng tặng thế gian.

Rừng vẫn đang cháy hủy hoại dung nhan,
Những cây xanh đã biến thành than củi,
Lòng người ngậm ngùi nhìn những cột khói,
Thương lính cứu hỏa, thương qúa rừng ơi.

Xin gió đừng lên, gió mạnh hãy vơi,
Đừng mang hơi nóng đến từ sa mạc,
Xin mưa đến từ mười phương tám hướng,
Bao nhiêu diện tích rừng đã cháy rồi.

Tội nghiệp rừng đã gần gũi con người,
Nhưng con người đã gây ra thảm cảnh,
Một chút lửa vô tình mà tàn nhẫn,
Thành kẻ đốt rừng, thành kẻ vong ân.

Hẹn ngày mai ngày mốt lửa sẽ yên,
Bầu trời lại xanh khu rừng sẽ nguội,
Chúng ta nợ rừng một câu xin lỗi,
Đã yêu rừng mà không giữ được rừng.
    Nguyễn Thị Thanh Dương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét