Buồn Rơi
Mẹ ngóng con về hiu quạnh quá
sân nhà đã đổ lá hôm qua
sàn nước cầu ao đà xuống thấp
mấy mùa con vẫn biệt mù xa
Bởi ngóng con về mà tóc trắng
mấy năm mấy tháng mẹ mong chờ
mộ cha mấy độ con chưa dẫy
vạt nắng hanh vàng sao bơ vơ
Ba năm, năm năm, rồi bảy năm
con ở tù như án chung thân
hắt hiu mẹ tựa vầng trăng mỏi
không chiếu chăn cho một chỗ nằm
Mẹ ngóng con về sau đám khói
mù khơi gió tạt cuối hiên khuya
hiu hắt điêu tàn vầng trăng lạnh
thân cò bao sớm nắng chiều mưa
Con xa nhớ mẹ lòng chát đắng
như trái trâm khô thuở thiếu thời
tượng đá quê nhà in dáng mẹ
suốt đời còn lại nỗi buồn rơi
Tình Cha Với Mẹ
Cha là núi, vô cùng núi lớn
che hồn con rợp mát quanh năm
núi có lỡ nhưng tình cha vô lượng
chắt chiu đời nâng dắt con ngoan
Mẹ là biển, vô cùng biển rộng
biển hiền hòa thầm thỉ ru con
lời ru mẹ cho con yên cuộc sống
để ngàn sau lời mẹ hóa nhiệm màu
Trắm nhánh sông cũng chảy xuôi về biển
lòng con nay đà đậm đặc phù sa
phù sa mẹ là một đời lầm lủi
một đời dài gian khổ bên cha
Cha mẹ sống một đời hiền như đất
mà con xa chưa đền đáp được gì
xin tha lỗi con, như mẹ từng tha lỗi
suốt đời con còn thấy mẹ đâu.
(để nhớ ngày 5.7.1972, ngày mất mẹ)
Trần Yên Hoà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét