Thứ Hai, 31 tháng 1, 2022

ĐÊM 30 - Thơ Nguyễn Thị Thanh Dương



Mình ngồi bên nhau trong đêm ba mươi,
Anh không nói mà vạn lời đã nói,
Đôi mắt tình yêu làm em bối rối,
Thiêng liêng trong giây phút đợi giao thừa.

Em long lanh như những giọt sương khuya,
Em sẽ mới như những cành lộc mới,
Tình yêu của anh làm quà mừng tuổi,
Em yêu anh sợ hết tuổi xuân thì.

Đêm ba mươi xin đừng vội qua đi,
Dù em sẽ mừng vui mồng một Tết,
Em vẫn sợ những ngày xuân sẽ hết,
Đêm ba mươi vô tận của riêng mình.

Anh cho em mùa Xuân không héo tàn,
Cho hạnh phúc ba ngày Xuân sắp tới,
Bánh mứt ngon, hoa Mai vàng, nắng mới…
Pháo reo vui, xác pháo đỏ đường đi.

Đêm nay đất trời rạo rực sang mùa,
Tháng ngày cũ sẽ chìm trong dĩ vãng,
Đêm ba mươi đêm cuối cùng của tháng,
Cuối cùng của năm lòng chợt bâng khuâng.

Đêm ba mươi em thấy lòng bình yên,
Được ngồi bên anh nghe ngoài trời gío,
Được nghe hơi ấm bờ vai em tựa,
Anh biết em đang mơ ước gì không?

Mình cùng lắng nghe tiếng bước thời gian,
Mùa Xuân ở đâu mà gần gũi thế,
Chốc nữa đây khi giao thừa pháo nổ,
Em chúc Xuân này tình sẽ trăm năm.

Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Jan. 24- 2022)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét