Thứ Ba, 3 tháng 4, 2018

Nhớ An Lộc - Thơ Ngọc Trân



Vừa đổ quân xuống đầu phi đạo,
Quanh ta đã thấy khói chiến trường!
An Lộc đang chìm trong biển lửa!
Ngậm ngùi quê mẹ quá đau thương!

Ba lô trên vai chưa kịp xuống,
Pháo địch nổ ngay trên đỉnh đầu,
Bao người ngã chết trong chớp mắt!
Máu loang đất mẹ khóc niềm đau!

Xa Cam hỗn loạn dân di tản,
Pháo giặc rót vào giết dân oan!
Nghiến răng ngăn lệ trào khóe mắt!
Căm thù giặc ác tận tâm can!

Ta chuyển quân theo bảo vệ dân,
Thương đàn em nhỏ mất người thân!
Đầu xanh nào có vương chi tội?
Mà đã bơ vơ giữa bụi trần!

Mười ngàn quả pháo rót từng ngày!
Người chết nhiều lần không toàn thây!
Ta cùng chiến hữu ghìm tay súng,
Bảo vệ an nguy thị trấn này.

Có người lính trẻ bị trọng thương!
Gần chết nhưng anh vẫn can trường,
Đồng hồ vội cởi ra đưa bạn,
“Mày về nói Mẹ chớ đau thương!”

Rồi vài tuần sau người bạn ấy,
Lại cũng hy sinh nơi tuyến đầu!
Trong tay vẫn còn mang kỷ vật,
Chưa về gặp Mẹ bạn mà trao!

Xe tăng địch tiến vào thị trấn,
Ta giương nòng súng M bảy hai.(M72)
Khai hỏa diệt tăng, tăng bốc cháy.
Nức lòng chiến hữu kể từ đây.

Chiếm lại Đồng Long giữ nhà thờ.
Đóng quân dưới tượng chúa KITO.
Dang tay tượng Chúa như thương xót,
Mắt đượm buồn quanh khói đạn mờ !

Nghe tin quân bạn vừa tan hàng!
Quân Dù đồi gió đã tan hoang,
Giặc thù vây bủa đông như kiến!
Tử thủ quân ta quyết chẳng hàng.

Tiếp viện Nhảy dù cùng Biệt kích,
Từng đêm cận chiến với địch quân.
Giải tỏa từng căn nhà trong phố,
Đẩy lui giặc cộng chạy xa dần.

Tăng giặc nằm ngổn ngang khắp nơi.
Thị trấn giờ đây giải tỏa rồi.
Ba tháng dài như ba thế kỷ,
Chiến hữu cùng ta vui reo cười.

Bây giờ đã mấy chục năm qua .
An Lộc năm xưa vẫn chưa nhòa
Trận chiến đã đi vào lịch sử,
Trong ta còn mãi khúc hùng ca.

Ngọc Trân 2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét