Thôi em thương nhớ đã nhiều
Bầu trời đã mỏi cánh diều ngả nghiêng
Bờ vai còn nặng niềm riêng
Cho tình xa tựa những đêm u hoài
Thôi em tháng rộng ngày dài
Bến xưa nào biết chờ ai ai chờ
Bồng bềnh sóng lượn cơn mơ
Chỉ là huyền hoặc bao giờ thực đây
Nhớ ngày ấy tay trong tay
Tình trôi về phía ngất ngây mặn nồng
Giờ tình lạc phía hư không
Trôi theo con nước ngược dòng thời gian
Xuân qua đông đến hoa tàn
Bước chân đi giữa thềm hoang lạnh lùng
Bầu trời hoang hoải bão giông
Bao giờ tình lại che chung chiếc dù ?
Trầm Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét