Thứ Hai, 2 tháng 4, 2018

TÔI LẠI VỀ THĂM ANH - Thơ Nguyễn Phan Ngọc An




Anh ở đâu, hỡi người chiến sĩ
Tôi ngồi dưới nắng đợi trông anh
Còn đâu pho tượng đầy linh hiển
Gác nghĩa trang buồn theo tháng năm

Từ dạo quê hương bừng lửa đạn
Anh buồn đôi mắt hướng xa xôi
Bên anh tay súng luôn gìn giữ
Bao giọt mồ hôi thấm núi đồi

Anh xã thân mình vì Tổ Quốc
Anh thương đất nước gặp tai ương
Bút nghiên xếp lại xa trường lớp
Dâng hiến đời trai giữa chiến trường

An Lộc, Bình Long rồi Dakpla
Xuyên rừng băng suối vượt Khe Sanh
Củng Sơn máu đỏ loang dòng suối
Bình Giả, Đồng Xoài vẫn liệt oanh

Rồi giặc lan tràn năm Mậu Thân
Xác người chồng chất máu xương rơi
Hiên ngang xông trận không ngần ngại
Người lính oai hùng nghĩa khí ơi !

Đã mất anh rồi… người chiến binh
Mười năm đánh trận quá điêu linh
Thân anh mục rửa vào sương cát
Ai nhớ, ai còn nhớ tuổi tên ?

Sông núi đau lòng vọng tưởng anh
Hồn linh hòa nhập với bình minh
Ngày đêm ngồi giữ bao người ngủ
Tượng đá là anh… anh chiến binh !

Tôi khóc thương anh người chiến sĩ
Muôn đời tôi nghĩ vẫn ngồi đây
Để tôi có dịp về thăm viếng
Đốt nén hương thơm dưới gót giày

Tàn nhẫn con người tàn nhẫn quá
Hai lần hồn xác nhận niềm đau
Anh là tượng đá đầy linh hiển
Nay bị chôn vùi hố đất sâu

Tượng đá muôn đời vẫn hiển linh
Vẫn ngồi yên lặng giữa bình minh
Hương thơm vẫn đốt theo năm tháng
Tôi vẫn lại về thăm viếng anh…

nguyễn phan ngọc an - 2018
www.trangthongocan.blogspot.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét