Thứ Ba, 24 tháng 4, 2018

Lá Vàng Cuối Thu - Thơ Trầm Vân



Cho anh mượn lại nụ cười
Xưa xao xuyến gió bầu trời ngả nghiêng
Con đường hẹn rối lời chim
Xạc xào lá rụng cho mềm lòng thu
Hàng cây nghiêng xuống đón chờ
Hồng lên giọt nắng ngẩn ngơ yêu người
Lục bình nương sóng thả trôi
Tình nương sóng mắt đâm chồi nụ hoa
Áo em nghiêng lượn thướt tha
Cho anh mượn lại đôi tà áo hương
Ngày nao ngát lối thiên đường
Giờ chia đôi ngả tóc buông sợi sầu
Vết thương lòng, vết cắt đau
Áo em nghiêng lượn về đâu chia lìa
Nỗi đau tiễn bước em đi
Nỗi buồn đeo bám ở lỳ trong tim
Tóc em xõa xuống sợi mềm
Cột lòng anh với nổi chìm phong ba
Thương em mỏi gót tình xa
Đi về với nỗi nhớ nhà lênh đênh
Cho em mượn nhé vai tình
Để em tựa nhớ chông chênh tháng ngày
Sáng chiều mưa nắng đổi thay
Lòng anh mãi giấu bóng gầy dáng yêu
Một mình ngồi tựa vai chiều
Lạc loài những tiếng chim kêu muộn màng
Thu đi đông ngả mùa sang
Lòng anh rụng chiếc lá vàng cuối thu


Trầm Vân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét