Thứ Năm, 26 tháng 4, 2018

NHƯ NƯỚC RA KHƠI VẪN NHỚ NGUỒN - Thơ Nguyễn Kinh Bắc




* Tặng Nhỏ Mít Ướt

Cảm ơn cô bé, làm tôi nhớ 
Cả một trời xưa bỗng hiện về 
Nơi đã xông pha vào khói lửa 
Để rồi mất nước mới thương quê 

Tôi đi chinh chiến, đi chinh chiến 
Chân đã in trên những nẻo đường 
Đâu chỉ quê nhà nơi đất Bắc 
Mà Bình Dương đấy, cũng quê hương !

Tôi thương chi lạ từng thôn xóm 
Rất đỗi thân quen tự thiếu thời 
Vườn nhãn Lái Thiêu đơm trĩu trái
Hương sầu riêng lịm ở bờ môi 

Những buổi tan trường, qua phố Búng 
Lặng nhìn theo vạt áo ai bay 
Tôi xưa cũng một thời đi học 
Lòng vấn vương sao những lúc này 

Đơn vị hành quân trên Phú Giáo 
Đêm về, pháo địch dội cầm canh 
Tôi - anh lính trẻ -  còn măng sữa 
Đánh trận mà mơ gái thị thành 

Tân Hưng, Bố Lá, Cầu Sông Bé 
Kỉnh Nhượng, Bàu Ao, Suối Nước Vàng 
Đồng đội hôm qua vừa ngã xuống 
Theo dòng lịch sử giở sang trang 

Tôi quên sao được, Bình Dương ạ !
 Như nước ra khơi vẫn nhớ nguồn 
Kỷ niệm đã hòa trong máu thịt 
Cho dòng tâm sự mãi trào tuôn 

Nguyễn Kinh Bắc
(Philadelphia)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét