Thứ Ba, 13 tháng 8, 2019

Trăng treo trên trại tù - Thơ Lê Tấn Dương


Ta về Bù Gia Mập cuối năm,
Nhìn dòng sông nhỏ chảy âm thầm.
Dấu mùa chinh chiến ngày xưa ấy,
Như còn gợi nhớ một mùa Xuân.

Thương chiếc cầu xưa đã gãy rồi
Hận lòng như thác nước về khơi
Đêm nay trăng tỏa Bù Gia Mập,
Mơ một ngày mai dậy đất trời.

Em vẫn chờ ta giữa phố phường,
Nhọc nhằn theo nắng gió quê hương.
Gởi cả tấm lòng về Sông Bé
Dòng sông nhẫn nhục và đau thương.

Anh ở đây, rừng núi hoang vu,
Đêm nghe suối kể chuyện lao tù.
Bao nấm mồ hoang đời “cải tạo”
Bạn bè anh giấc ngủ thiên thu.

Trăng treo trên trại tù hoang vắng
Nhạt nhòa như hình bóng ma trơi
Đoàn tù chiến bại buồn câm nín,
Lỡ phút sa cơ, hận một đời.

Chiến mã gục đầu trong tủi nhục,
Tan hàng! Ai làm chuyện nầy ra!
Thân mình không đau vì đày đọa,
Mà lòng hổ thẹn với Ông Cha.

Chiến mã buồn vì trò hưng phế,
Bạn thù tráo trở giữa quê hương.
Súng gươm đã chết theo dòng lệ
Còn gì cung tiễn với yên cương.

Vận nước, ngậm hờn thân chiến mã
Nhục nhằn lê bước giữa rừng hoang
Sông Bé lặng buồn trôi trong nắng,
Khóc quê hương bao nỗi kinh hoàng.

Máu lệ thêm hồng trang chiến sử
Gông cùm, đày đọa, chẳng hề than.
Từ thuở súng gươm ngăn cường địch
Chỉ mong quê Mẹ được bình an.

Cả một giang sơn đầy gấm vóc,
Bỗng trở thành tù ngục trại giam
Cả một khung trời đầy hoa mộng
Ai gây nên hoang phế điêu tàn.

Sẽ có một ngày anh trở lại,
Thăm dòng sông cũ lững lờ trôi
Nghe những hồn ma than trong gió
Đã chết oan khiên nửa cuộc đời.

Em gắng chờ nhau một ngày về
Cho dù cách trở vạn sơn khê,
Đêm nay trăng đượm màu ly biệt
Càng thêm chua xót mối tình quê

Nhìn vầng trăng chếch xuyên rừng lá,
Mà lòng quặn thắt nỗi đau thương
Tình trai đã nợ cùng sông núi,
Bao giờ rửa được hờn quê hương.

Trại tù Bù Gia Mập 1979


Lê Tấn Dương
(Đặc San Lâm Viên)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét