Thứ Năm, 22 tháng 8, 2019

Tháng Tám Buồn - Thơ Trầm Vân




Tháng Tám mưa rơi nhớ gọi người
Dù che đôi bóng bước song đôi
Chỉ còn thấp thoáng bàn tay nắm
Những giọt chia xa rớt ngậm ngùi

Tháng Tám buồn nghiêng cánh phượng hè
Hạ sắp tàn rồi rối tiếng ve
Chợt thương áo trắng ngày xưa lượn
E ấp nụ cười chiếc nón che

Tháng Tám buồn lên những bóng cây
Xanh không níu được cánh chim bay
Người đi từ dạo mưa rưng rức
Rơi xuống giọt đau nỗi nhớ gầy

Tháng Tám bàn tay dài khói sương
Vuột cơn mơ, lạc bóng thiên đường
Trái tim du mục hồn sa mạc
Người ở phương trời, nhớ một phương

Tháng Tám người về ký ức xưa
Mưa rớt xô nhau tiếng gió lùa
Mái tóc tình nghiêng ươn ướt nhớ
Bao giờ kỷ niệm mới lau khô

Tháng Tám buồn mây trôi về đâu
Câu thơ lỡ vận rớt dòng sâu
Vớt lên bèo bọt câu tình lỡ
Sóng vỗ bờ xa nhớ bạc đầu


Trầm Vân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét