Có người bảo thơ tôi hay lập lại,
Chuyện ngày xưa những chuyện của chiến trường,
Rồi làm thơ khắc khoải với nhớ thương!
Cứ nhắc mãi nhắc hoài nghe phát chán.
Biết nói sao khi tôi cùng các bạn,
Rời mái trường khi tuổi mộng đang xanh,
Từ biệt mẹ cha với ước vọng chưa thành!
Cùng bạn hữu lên đường đi chiến đấu.
Đời chiến binh miệt mài trong giông bão,
Chỉ mong sao quê mẹ được yên bình,
Cho dân lành thoát khỏi cảnh điêu linh,
Và đất nước không còn quân giặc đỏ.
Nào ngờ đâu giữa đường đành tan vỡ!
Tháng tư buồn áo trận súng gươm buông!
Nửa đời sau cam phận kiếp tha hương!
Nên chuyện cũ không bao giờ quên được.
Thơ của tôi chuyện vui buồn thưở trước,
Tuổi học trò vụng dại với tình yêu!
Tuổi vào đời với mơ mộng thật nhiều,
Và tiếc nuối cho cuối đời còn lại!
Thơ của tôi ngậm ngùi người ở lại,
Những thương binh lầm lũi với thời gian!
Những mộ bia năm tháng đã phai tàn!
Cho người thấy sự trả thù nhơ nhuốc.
Thơ của tôi gọi người dân toàn quốc
Hãy đứng lên quét sạch bọn tham quan,
Và chung lưng chống bọn giặc hung tàn
Lũ Tầu cộng cùng tay sai bán nước.
Tuổi trẻ tôi đã không tròn mơ ước
Thì xin đem tâm sự vụn vào thơ
Xin đừng chê những ngớ ngẩn trong thơ
Chỉ có thế thơ tôi là thế đấy
Ngọc Trân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét