Cuộc thi Hoa-Hậu, ở bên nước Thái
Đoạt Vương-Miện là cô gái rất nghèo
Mười bảy tuổi hoa, nhan sắc mỹ miều,
Mint Chalida, chuyên nghề nhặt rác!
Lễ Đăng Quang, giữa tưng bừng hoan lạc
Phỏng vấn em; Em thẳng thắn trả lời:
- “Lượm đồ phế thải, là nghề của tôi,
Tôi giúp mẹ, hàng ngày đi nhặt rác
Hai mẹ con tôi, sống đời đạm bạc
Bán ve chai nhưng lương thiện cuộc đời!”
Lại hỏi em: - Nay Vương-Miện đoạt rồi
Liệu Hoa-Hậu, có bỏ nghề nhặt rác?
Em thưa rằng: - “Chưa hề nghĩ gì khác,
Vẫn trở về nghề cũ, giúp mẹ tôi
Nếu kiếm thêm tiền, thì cũng tốt thôi!
Tôi mong ước được vào trường Đại Học
(rồi em cười...) nhặt rác tuy khó nhọc,
Nhưng sống tử tế, có gì xấu đâu!”
Em lại cười rạng rỡ, chẳng ưu sầu
Khiến mọi người yêu em đều cảm động!
Chalida... gương mặt hoa lồng lộng!
Tâm hồn em... Ôi! đẹp biết bao nhiêu !!!
Lễ Đăng Quang bế mạc, vào buổi chiều
“Nữ Hoàng Sắc Đẹp” trở về khu rác
Bà Mẹ nghèo nhìn sững con, kinh ngạc!
Chalida sụp xuống, lạy Mẹ Hiền
- “Thân xác này, nhờ ơn Mẹmà nên
Tạ ơn Mẹ, Mẹ hiền... Con lạy Mẹ!”
Hai Mẹ con ôm nhau, mừng rơi lệ (*)
Cả bầu Trời Hạnh Phúc, phủ chung quanh !
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của Tác Giả:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét