Anh yêu em như vậy đó,
mắn đẻ y hệt loài thỏ,
ác tính như nàng rắn độc,
tàn bạo không thua loài ong,
bất cẩn như con sơn cẩu,
háu ăn như chú chuột răng sắc,
nhỏ bé như con mọt gạo,
xấc xược như lũ quạ khoang trong truyện ngụ ngôn,
khôn ngoan như sinh vật cuồng dại nhất,
hiển nhiên như bầu trời,
tham lam như móng chân chim cú,
nồng cháy như chó sói động tình,
lên lén như vi trùng,
nguy hiểm như loài nấm độc,
nóng nẩy như lũ ve sầu,
nhanh lẹ như lưỡi kỳ đà,
buồn bã như một cơn mưa,
khiêm nhường như mái đầu vùi giữa hai bàn tay,
loáng thoáng như những cánh sao băng,
trường cửu như niềm im lặng,
trắng như muôn vàn tinh tú,
mong manh như đồng xu,
trần truồng như những pho tượng,
và còn hơn những pho tượng,
cởi mở như bông hoa mãn khai,
tràn trề như tổ ong mùa hạ,
đầy rẫy như những mẫu tự đầu tiên,
bình tâm như những cánh én trên hàng dây điện,
đa nghi như những gã đào mồ,
tinh ranh như bầy chuột đồng,
thậm tả như bàn tay người câm,
sinh động như tiếng nhạc trong đầu người điếc,
hân hoan như bờ đất kẻ đắm tầu trông đợi,
không tưởng như cánh cửa nhà tù mở rộng,
xanh biếc như trung tâm ngọn lửa reo vui,
đau buốt như vết bỏng tuyết,
tàn nhẫn như chính anh.
Anh yêu em bằng sự điên rồ của một nhà thức giả,
kiên trì trong sự tính toán phù du,
ấn dấu của anh, bản vẽ của anh,
quyển sách anh vừa xuất bản,
làn sóng nhỏ của dòng sông,
dồn dập phá vỡ những bọt nước mong manh của anh.
Anh yêu Em!
Mùi Quý Bồng
(phỏng dịch)
A LA MANERA DE APOLLINAIRE
Así te quiero,
paridera como coneja,
criminal como víbora,
tiránica como abeja,
inescrupulosa como hiena,
voraz como la rata de afilados dientes,
pequeña como el piojo de la harina,
impertinente como los cuervos de las fábulas,
sabía como la más necia de las criaturas,
obvia como el cielo,
rapaz como la garra de la buha,
ardiente como la loba el celó,
sigilosa como las bacterias,
venenosa como ciertos hongos,
impaciente como las cigarras,
rápida como la lengua del basilisco,
triste como la lluvia,
humilde como la cabeza entre las manos,
fugaz como las estrellas fugaces,
permanente como el silencio,
alba como las estrellas multitudinarias,
fragile como una moneda,
desnuda como las estatuas,
y más que las estatuas,
abierta como las flores abiertas hasta el delirio,
colmada como colmena en el verano,
profusa como las primeras letras
confiada como las golondrinas en los cables eléctricos,
desconfiada como los sepúlteros,
sagaz como las nutrias,
dramática como las manos del mudo,
sonora como la música en la cabeza del sordo,
adorable como la costa para el náufrago,
increíble como las puertas abiertas de una cárcel
celestial como las llamas crepitantes,
infernal como la quemadura de la nieve,
cruel como yo.
Te quiero con la locura de sabio,
empecinando en sus cálculos inútiles,
mi signo, mi dibujo,
mi libro recién impreso,
pequeña ola de rio
quilla rompiendo mis espumas.
¡Te quiero!
Manuel Silva Acevedo
(Chile)