DÁNG HOA - Thơ MẠC PHƯƠNG ĐÌNH - Nhạc LÝ KIẾN TRUNG - Ca sĩ Ngọc Mỹ
Thôi thì em, giả từ xưa bóng nhớ
Thôi thì em, mây nước cũng giang hồ
Đêm khép lại, gối đầy trong mộng ước
Dấu cuộc tình trả lại sóng hư vô.
Thôi thì em, chuyện mười năm đã mỏi
Đường em đi, nhưng gót nhỏ chưa mòn
Ngày khuyết tật, vỏ vàng theo sợi nhớ
Mùa trăng qua, sầu rụng mảnh trăng non.
Dẫu đường đời đẩy mây cuồng bão nổi
Người xa người, ngày tháng có ngừng đâu
Dẫu lòng mình, lời chia tay có vội
Dòng tâm tư vẫn đậm sóng tình đầu.
Nghe mùa xuân mịt mù như kỷ niệm
Ngày hạ hồng lay lắt ngõ hương sen
Đêm bàng bạc mây trời thu bạc tóc
Nụ hôn trôi đông giạt những hoa đèn.
Nghe chăng em, gió ngân lời tuổi nhỏ
Dấu yêu kia thôi đành tặng cho người
Trong tịch mịch mở hồn thao thức cũ
Dáng trầm thơm còn đọng nét hoa vui.
Mạc Phương Đình
—————
DÁNG HOA
Đặng Hoàng Sơn cảm tác.
Thôi em nhé, con đường xưa bóng nhớ
Chỉ là mây, là gió bước giang hồ
Đêm đã hết anh vẫn còn mộng ước
Dù tình mình như bọt nước hư vô.
Thôi em nhé, chuyện tình xưa mòn mỏi
Gót chân son, mười năm bước đã mòn
Em vội đi để mình anh sầu nhớ
Trăng chưa tròn, tình là mảnh trăng non.
Xin em nhớ, đường đời đầy bão nổi
Chia tay rồi là dang dở đời nhau
Em ra đi trong phút giây rất vội
Nhưng tim anh vẫn đậm mối tình đầu.
Xin em nhớ, tình Xuân đầy kỷ niệm
Nụ hôn đầu, mùa Hạ ngáy hương sen
Đêm ân ái, Thu thề nguyền bạc tóc
Mặc Đông sang, mờ nhạt ánh hoa đèn.
Xin em nhớ, cuộc tình đầu tuổi nhỏ
Dẫu chia xa anh giữ mãi trong đời
Xin chúc em thuyền tình vui bến mới
Mặc đời anh như dòng nước trôi xuôi.
Đặng Hoàng Sơn Râu.
Mơ Hoa
(Họa)
Bửu Truyền
Anh mãi mãi tình mình in trí nhớ
Không thể quên, dáng hoa tỏa sông hồ
Lục bình tím mang theo bao thề ước
Đóa sen hồng hương tỏa khắp hư vô.
Tình câm nín năm dài không dấu mỏi
Tim đam mê tháng ngắn chẳng vết mòn
Nghe gió thoảng rưng rưng thương với nhớ
Ngắm mây trôi đắm đuối núi cùng non.
Giữa gành suối cánh bèo luôn luôn nổi
Sau bão giông thuyền mãi chẳng chìm đâu!
Đời đã dạy xem trò đừng nóng vội
Tình từng khuyên gây ấn tượng phút đầu.
(Mưa xuân thắm mai vàng tô kỷ niệm
Nắng hạ lên phượng đỏ rực hồ sen
Mây thu lạnh lá úa vương làn tóc
Gió đông buồn sương nhòe nhoẹt ánh đèn.)
Anh vẫn nhớ mai vàng xuân kỷ niệm
Em bên anh hè đỏ rực hồ sen
Nhặt chiếc lá thu sương vương làn tóc
Chiếc áo anh đông lạnh ấm lửa đèn.
Mình hai đứa, tắm mưa khi còn nhỏ
Thời gian trôi, mình khôn lớn nên người
Anh vẫn mộng, mơ về bên bóng cũ
Cổng vu quy pháo nổ đón tin vui.
bửu truyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét