Thứ Hai, 30 tháng 4, 2018

Khi Con Chim Thôi Hót - Thơ Đào Văn Bình



Khi con chim thôi hót.
Khi con bướm, con ong không còn nữa.
Khi núi rừng trơ trụi.
Khi ao hồ khô cạn.
Khi cá chết nổi lều bều.
Khi không khí đen ngòm lá phổi.
Thì bạn có ngồi trong cung vàng điện ngọc.
Bên cạnh một đống đô-la.
Thì cũng chỉ ngồi trong địa ngục.
Vậy tôi xin bạn,
Bỏ bớt đô-la để lo cho trái đất này trong sạch.
Khi con chim thôi hót.
Khi vợ chồng không còn nói với nhau những lời dịu ngọt.
Mà bằng tranh luận chợ đời.
Khi bạn bè không còn nhìn nhau bằng tấm lòng huynh đệ.
Mà bằng nhãn quan chính trị.
Khi quần chúng gặp nhau,
Phải dò xét xem có cùng chính kiến.
Thì thế giới này sẽ là bãi chiến trường.
Khi bạn bênh Ô. Trump,
Coi chừng mất việc và là người kỳ thị.
Khi bạn ủng hộ Clinton, Obama,
Coi chừng người ta sẽ nói bạn là quân bán nước hay khuynh tả.
Ôi  sự chia rẽ thật kinh hoàng, kỳ lạ!
Khi con chim thôi hót.
Rồi chỉ còn tranh giành quyền lực.
Vì quyền lực đẻ ra hạnh phúc,
Và đẻ ra vô số bạc tiền.
Khi con chim thôi hót,
Khi bé thơ không còn thích đuổi chuồn chuồn, bắt bướm.
Mà chỉ thích chơi games.
Những trò chơi chém giết rất hồn nhiên,
Rồi có thể đánh bom tự sát.  
Khi con chim thôi hót.
Con nai không nước uống.
Con suối nhỏ cũng u buồn.
Thì mạng sống của suối cũng có ngày chấm dứt.
 
Khi con chim thôi hót.
Thế giới này chỉ còn nhạc Rock , Football và Sex.
Những cô gái hở hang có thân hình gợi dục,
Được tôn thờ như  “thánh nữ” thời xưa.
Hình ảnh gửi đi được triệu triệu người thèm khát.
Đó là thứ “tôn giáo” của thời kỳ điện tử.
Loại  “tôn giáo” hái ra tiền bạc.
Đạo đức, tâm linh rồi thành món hàng xa xỉ.
Là đồ trưng ở viện bảo tàng.
Khi con chim thôi hót.
Thì software  là bộ óc tinh khôn.
Con người ra, chỉ những xác không hồn.
Như chiếc máy và chỉ cần bấm nút.
Khi con chim thôi hót,
Tất cả vũ khí rồi sẽ phải tàng hình.
Những robot rồi sẽ thay người lái.
Để bom đạn dội xuống  mà không ai hay biết.
Lúc đó bạn và tôi sẽ chết,
Chết như mơ và chết thật tình cờ! (1)
Khi con chim thôi hót,
Những đóa hồng rồi cũng héo tàn.
Hoa hướng dương cũng chẳng buồn than khóc.
Xe vận tải kia rồi thành phương tiện giết người.
Khi con chim thôi hót.
Sống cho mình và chẳng biết có ai.
Con người ra rồi sẽ thành cỗ máy.
Máy làm tình và máy giết người thôi.
Khi con chim thôi hót,
Mà bạn nói ra những lời đạo đức.
Coi chừng người ta sẽ nói bạn là quân đạo đức giả.
Cho nên tốt hơn chúng ta im lặng.
Khi con chim thôi hót,
Thì nguyện cầu cũng chỉ là vô ích.
Vì nguyện cầu xong rồi ra ngồi ăn nhậu.
Thêm hung hăng, thêm can đảm giết người.
Khi con chim thôi hót.
Đồng bằng Sông Cửu Long sẽ mất đi một nửa.
Nhiều thành phố sẽ chìm sâu xuống biển.
Như Jakarta, New Delhi, Florida và nhiều nơi khác.
Những ông bà tỷ phú đâu chịu thiệt?
Sẽ mua nhà, xây dinh thự ở Hỏa Tinh.
Để kẻ nghèo sống ở đây chờ chết.
Khi con chim thôi hót,
Dù tỉ tỉ người cầu xin tha thiết.
Và cho dù “Đấng Cứu Thế” xuống đây.
Thì trái đất cũng chỉ là địa ngục.
Đào Văn Bình
(Trích trong Kinh Hạnh Phúc sắp xuất bản)
 
(1)   Lời của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
 

KHÓC NGƯỜI ĐÁY BIỂN - Thơ Ngô Minh Hằng - nhạc Mai Đằng - Tiếng hát Linh Hồ



Tháng Tư ra biển khóc người

Oan hồn hỡi, đáy trùng khơi, xin về
Biển chiều vàng ánh tà huy
Dài tay sóng níu bước đi vô hồn
Đứng trên bờ đá cô đơn
Khóc người bằng tiếng thơ buồn xót xa
Ai hay đáy biển là nhà
Máu pha lệ hận chan hòa đại dương
Thịt da nát dưới bạo cuồng
Ngàn trang huyết sử bên đường tử sinh!
Mắt buồn nhìn sóng biển xanh
Thấy sương khói vẫn vô tình khói sương
Mà lòng đòi đoạn đau thương
Xót người đáy biển đoạn trường chưa nguôi
Tháng Tư ra biển khóc người

Hiển linh,chứng giám đôi lời thơ đau
Tôi viễn xứ, người biển sâu
Chung hồn lưu lạc, chung sầu quê hương
Người trên sóng nước trùng dương
Tôi khung cửa hẹp, gió sương bốn mùa
Bóc tờ lịch. Lại Tháng Tư !
Đau tình sông núi, làm thơ khóc người
Người vùi xương trắng biển khơi
Còn tôi sống kiếp dân Hời vì ai ?

Ngô Minh Hằng
1999

Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2018

Thơ ĐỖ BÌNH



EM SẼ CHỜ ANH 


                                                      (Kính ttặng những người vợ lính)

Từ độ xa anh đời choáng váng 
Xóm đông người lạ bỗng hoang mang!
Nửa đêm tiếng dế buồn hiu hắt
Nghe những tàn phai nỗi bẽ bàng!
Chó sủa đói ăn đời bọt sóng
Đám giàu lơ láo kiếp long đong!
Phố ghèo tơi tả người thêm rách 
Cơm áo giành nhau thấy não lòng.
Năm tháng quắt quay con mắt đỏ
Bơ phờ chén gạo gánh âu lo!
Chiều nghiêng nắng ngả hàng me tím
Gợi nhớ đường xưa thuở hẹn hò.
Bé nhỏ dạy văn chồng lính chiến
Đá vàng ước nguyện mãi thiên tiên
Bên nhau hạnh phúc đầy hoa mộng
Thế sự đổi thay nggười đảo điên!
Những năm nghèo khó đàn không bán
Sợ phím cung buồn anh sẽ than.
Lặng lẽ xuân trôi sầu gối chiếc
Anh về em sắc nhạt hương tàn!
 
TIỄN ANH

(Kính tặng hương hồn nhà báo Phạm Hữu)

Anh bỏ nước ra đi và đi mãi
Thành khói chiều bay về cõi xa xăm 
Miền miên viễn không hận thù cỏ dại
Hà Nội xưa theo cơn lốc thăng trầm! 
Mùi hoa sữa màu bằng lăng đất bắc
Mảnh hồn quê thời cải cách năm nao,
Mùa đấu tố vầng trăng thu vằng vặc 
Người giết người toàn miệng lưỡi gươm đao!
Đây lối mộng cửa thiên đường tê tái! 
Kẻ đói chờ từng tem phiếu miếng ăn
Trời lạnh buốt chiếc loa đường nhai nhải
Hò thi đua quên khốn khó nhọc nhằn!
Anh dạy triết nhìn đời hơi sương khói
Nhưng bài văn sao lại qúa đắng cay?
Lời nói thật đau lòng quân lang sói
Giải nỗi oan cho bao kiếp đọa đày.
Đó là mẹ của những người tử sĩ
Có chồng con đều mất xác trường sơn.
Tấm bằng khen chẳng bán được xu gì
Sống lây lất trên vỉa hè phố lớn! 
Anh làm báo vì tự do dân chủ
Bút đấu tranh cho thân phận dân nghèo
Đỉnh chót vót bọn quyền cao một lũ, 
Chúng buôn người bán biển đất ăn theo!
Hôm anh mất bọn Cộng Tàu chiếm biển
Tròi Paris mưa tầm tã buồn thiu! 
Họa mất nước nhìn quê hương ly biệt
Anh đã đi Sài Gòn vẫn dập dìu!!!

Đ Bình

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2018

Khóc tháng 4 đen - Thơ Aet. Lê Tuấn



Buồn lắm tháng Tư, khóc từ đâu
Giữa trời đất lạ gợi thêm sầu
Tiếc thương chiến sĩ hờn vong quốc
Giải khăn sô trắng quấn ngang đầu.

Đau lắm tháng Tư phủ màu tang
Hàng triệu người đi bỏ xóm làng
Con đường quốc lộ thây người chết
Xác chồng lên nhau thịt nát tan.

Còn đó tháng Tư, lửa hờn căm
Đốt lên hàng triệu nén nhang buồn
Khói hương phong tỏa ngày Quốc Hận.
Cho dòng lệ khóc, gió mưa tuôn.

Khóc thương vận nước vẫn nổi trôi
Tháng Tư ngày đó bỗng bồi hồi
Lá cờ cuốn lại Tự Do mất
Uất nghẹn trào dâng nước mắt rơi.

Aet. Lê Tuấn
Tháng 4 đen

Sài Gòn Ngày cuối Tháng 4 Đen

Giữa mênh mông đất trời vang tiếng súng
Đêm Sài Gòn ngày cuối tháng 4 đen
Thành phố bàng hoàng trắng đêm không ngủ
Nghe sôn sao, nghe tiếng gọi chưa quen.

Người gác đêm mở tròn xoe đôi mắt
Nhìn lũ điên chạy khắp phố trong đêm
Mẹ Việt Nam bàng hoàng rơi nước mắt
Nhìn đàn con tan nát khắp bao miền.

Bà cháu giắt nhau, cuống cuồng chạy giặc
Mẹ gọi con, chồng dục vợ đi nhanh
Gánh quê hương ra đi tìm đất mới
Lòng quặn đau, tan tác kiếp lưu đầy.

Quân Cộng Sản tràn vào hô giải phóng
Đem tự do đốt cháy giữa sân trường
Đem nhân quyền trà đạp không thương tiếc
Giải phóng đây sao? Cả miền Nam tang thương.

Giải phóng đây sao? Hỡi loài quỉ đỏ
Quỉ đến đâu, dân chạy trốn không ngừng
Triệu người vượt biển, triệu người đau xót
Biển Đông than khóc, tiếng thét giữa rừng.

Từ mênh mông biển Đông vang tiếng sóng
Sóng hận thù, biển đau nhói Việt Nam
Rừng bật khóc, khóc cho người nằm xuống
Cho quê hương còn tăm tối lầm than.

  Lê Tuấn

NGÀY QUỐC HẬN - Thơ Trần Quốc Bảo


30 Tháng 4 – Xóa bàn cờ tướng
Thí chốt, phủi tay … Thế là hết chơi!
Đại Sứ Martin hạ cờ Mỹ xuống
Trực thăng Cobra bốc thẳng ra khơi!

30 Tháng 4 - Miền Nam thất thủ
Quân Lực Việt Nam  tan rã đau thương
Máu lệ quân dân đẫm đầy trang sử
Quốc Hận này đau thấm tận tủy xương!

30 Tháng 4 – Cờ máu xuất hiện
Nón cối dép râu, kéo vào Sài-gòn
Dân chúng ùn ùn trốn chạy ra biền
Đi tìm Tự do. Xa lũ ác ôn !

30 Tháng 4 - Hải Quân bất mãn
Tài liệu Tham mưu thiêu hủy sạch trơn
Toàn Bộ Tư Lệnh âm thầm di tản
Chiến hạm, Giang đoàn … trực chỉ Côn Sơn.    

30 Tháng 4 – Vùng 4 còn vững
Mười rưỡi nghe tin, Minh-Cồ đầu hàng
Như ngọn giáo đâm ngay tim!... chết sững!
Một tiếng súng “!”.  Trời! - Tướng Nguyễn Khoa Nam ! 

Sư Đoàn 5 , phòng tuyến vẫn y nguyên
Tư Lệnh Sư Đoàn - Tướng Lê Nguyên Vỹ
Chào biệt anh em. Tuẫn tiết oai nghiêm!
   
Đang khi chiến binh, khí tiết bừng bừng!
“Vị Quốc Vong Thân” : - Tướng Phạm Văn Phú
- Tướng Trần Văn Hai, - Tướng Lê Văn Hưng

30 Tháng 4 – Người không tự vận
Tỉnh Trưởng Chương Thiện chiến đấu tới cùng
Vị “Liệt Sĩ” : Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn
Giặc đem ra bắn! Ông chết bi hùng!
Còn lại Vũng Tầu, Trường Thiếu sinh Quân
Vẫn kềm chặt súng, coi thường cái chết
Rốt cuộc, các em ngồi khóc giữa sân !!!

30 Tháng 4 – Hai tay hai súng
Anh lính hiên ngang đi giữa Sài-gòn
Trái lựu đạn móc tòn ten trước bụng
“Mẹ đời! Cộng phỉ !… cùng chết nghe con”!

30 Tháng 4 – Cộng nô tàn bạo
Qủy quyệt, gian manh, vào cướp Miền Nam
Ngục tù khổ sai, gọi là “cải tạo”
“Vùng kinh tế mới”đầy ải lầm than!

30 Tháng 4 – Hận đau khôn xiết!  
Hơn bốn chục năm … núi sông u sầu
Cương quyết vùng lên! Toàn dân nước Việt!
Giữ Giang Sơn cho con cháu ngàn sau!

30 Tháng 4 – Ước mong chờ đợi !
Hồn thiêng sông núi “Việt Nam Cộng Hoà”
Cờ Vàng uy linh, bay khắp Thế giới
Sẽ về Quê hương ! Một ngày không xa! 

Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của Tác Giả:

HOÀI NIỆM THUỞ OAI HÙNG NĂM THÁNG CỦ - Thơ Trần Gò Công/ Lão Mã Sơn



          Hơn bôn mươi năm ,vất bỏ kiếm cung
          Người lính Miền Nam trông vẫn oai hùng
          Tóc đã hoa râm, hai màu đen trắng
          Sắc mặt hiên ngan màu da sạm nắng

          Màu áo hoa rừng, mủ đỏ, mủ xanh
          Chân bước đi theo tiếng nhạc quân hành
          Hồi tưởng thuở tung hoành trên chiến địa
          Ngoài biên cương chống giặc giữ quê hương

          Ba mươi Tháng Tư, tình huống chán chường
         Giã từ vũ khí đầu hàng quân giặc
          Kẻ nhanh chân thoát thân sang đất khách
          Người không may, phải chịu cảnh tội tù.

          Sống trên quê người, mỗi lần nước chủ
          Kỷ niệm ngày độc lập của quốc gia
          Tập hợp nhau, cùng  tổ chứ diễn hành

          Hoài niệm thuở oai hùng năm tháng củ.
                                          
                                         Hoa Đô, 28-4-2018                       
                       Trần Gò Công/ Lão Mã Sơn