Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2021

BÓNG XUÂN GIỮA NÚI RỪNG - Thơ Huy Văn



Xuân về sao nắng chưa đủ ấm?!
Lấp lánh sương còn lạnh sớm mai
Rừng vẫn chập chùng ôm núi thẫm
Tuyến đầu súng vẫn giữ trên tay.

Nơi đây không có màu hoa thắm
Ong, bướm, chim muông chẳng ghé qua
Trầm ngâm như nước hồ gương lắng
nên bóng xuân còn xa rất xa.

Không có hoa, núi cô đơn quá!
Không có Xuân rừng bỗng hóa già
Giữa khung cảnh "Trời quen, Đất lạ"
Lính chạnh lòng, chợt nhớ Mẹ, Cha.

May quá! Có chút quà kết nghĩa
của hậu phương gửi Lính xa nhà
Vài gói thuốc cùng trà thơm, bánh, mứt
thư học trò kèm khăn nhỏ thêu hoa.

Dường như trang giấy còn thơm mực
Thoảng hương tóc gội nắng vào xuân
Man mác tuổi hồng trong nét bút
Ấm lòng chiến sĩ lúc hành quân.

Dù chỉ một vài câu ngắn ngủi
đủ mang hạnh phúc đến ngập lòng
Ơi người em gái chưa quen biết
Xuân đến rồi đây! Có phải không?

HUY VĂN
(Trà Kiệu, Duy Xuyên/Quảng Nam

17/01/1974 ) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét