Cứ mỗi độ Xuân về ngồi đếm tuổi
69 năm gom quá khứ nối tương lai
Lối quan san vời vợi bóng truông dài
Gươm tráng sĩ cùn mằn bên Thử ngạn.(*)
Nhánh thời gian nảy mầm trong trí cạn
cho Đất, Trời hòa điệu giữa phù vân
Ngày trầm tư, đêm vẳng tiếng nguyệt cầm
Dài tay với bóng sầu, khua huyễn ảo.
Khập khiễng dò từng bước chân bô lão
lạc vào cơn mê trận chốn ta bà
Ân tình nào vọng mãi khúc trầm ca
cho lãng tử bồi hồi mơ cố quốc!?
Đối gương ngắm màu tuyết sương trên tóc
Chạnh lòng mơ sống lại thuở chinh y
69 năm! Giờ còn được những gì?!
Đời lữ thứ biết tìm đâu bờ bến?!
Bờ đã xa, bến đi còn chưa đến
đã còng lưng khi gần đất xa trời!
Qũy thời gian đang cạn kiệt người ơi
Làm sao níu giữ đời qua lốc xoáy?!
Sắp sang mùa mà vẫn chưa tìm thấy
ánh hạo nhiên của Xuân thắm lòng tôi.
Chân còn vương nơi cuối đất, cùng trời
nên cõi mộng còn nhạt màu trăng mật.
Chúc gì đây trong ngày mừng Sinh Nhật
khi dòng đời mờ mịt bóng sơn khê?!
Thôi thì khắc vào tim một câu thề
làm quà tặng riêng mình ngày thêm tuổi!
HUY VĂN
(*) Phật giáo gọi sinh tử nhân gian là Thử ngạn,
cảnh giới niết bàn siêu việt là Bỉ ngạn:
“Sinh tử vi Thử ngạn, niết bàn vi Bỉ ngạn”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét