Hôm qua ra phố gặp người xưa
Tình lỡ ngàn năm nói chẳng vừa
Anh vẫn như ngày quen biết cũ
Ngại ngùng từ buổi mới đưa thơ
Gặp lại anh không nói một lời
Lặng nhìn, anh ngăn giòng lệ rơi
Người xa từ đã mười năm trước
Gặp lại làm chi, đã muộn rồi!
Ngày xưa, em nhớ chuyện ngày xưa
Tan trường em đếm bước trong mưa
Anh ngập ngừng theo chung lối nhỏ
Ngại ngùng, giây phút cuối trao thơ
Từ đó, chúng mình quen biết nhau
Thơ yêu, anh mới viết lần đầu
Duyên yêu, em cũng ngây ngô lắm
Đón nhận tình anh, mộng ước đầu
Em đã nào đâu đã biết yêu
Thấy người ta lớn, bắt chước theo
Hẹn mây, hẹn gió, thề non nước
Ai biết làm anh khổ rất nhiều
Em lớn, tình em cũng chóng phai
Yêu em, anh đối mộng đêm dài
Em càng hờ hững, anh càng nhớ
Càng mộng cùng ai trọn bước đời
Em vui với bạn, với học đường
Với văn thơ mới ngát thơm hương
Riêng anh cô quạnh phương trời cũ
Vẫn nhớ người thơ, vẫn luyến thương
Em bỏ trường xưa, rồi bỏ quê
Ra đi không hẹn được ngày về
Phương này em nhận tình yêu mới
Quên hẳn là em lỗi hẹn thề…
Anh trở về xóm cũ một ngày
Tìm em, biết nhạn vượt trời bay
Biển khơi muôn dặm anh tìm thoát
Mong gặp người thơ hợp gió mây
Mơ nối tình xưa, anh với em
Như ngày mộng ước cũ dịu êm
Như ngày… sau buổi tan trường đó
Để biết lòng anh đã rất mềm
Đăng báo, anh tìm em bốn phương
Chờ tin, cánh nhạn mịt mù sương
Trang văn nghệ cũ, vườn thơ mới…
Sao vắng tên người thơ mến thương?
Anh biết đâu em gác bút rồi
Tình yêu em nhận ngút ngàn khơi
Văn, thơ… em xếp vào góc bếp
Chăm chút chồng, con cuộc sống vui
Cuộc sống em giờ, êm rất êm
Tình em trăng sáng rọi bên rèm
Mong anh hạnh phúc tình duyên mới
Quên hẳn người vô tâm – như em
Tạ Tội, một lần lỗi với anh
Ngày xưa làm lỡ mộng ân tình
Em anh không dám đùa duyên nữa
Tha nhé cho em – kẻ bạc tình
Bảo Trân – LTM (1985)
BÀI THƠ CỦA ANH
Không hiểu từ đâu anh biết được
điện thoại sở làm. Gọi đến em
bảo rằng: “Anh đọc thay thơ viết,
đáp lời – chuyện dĩ vãng êm đềm!”
…Tình cờ xem báo, đọc thơ em
Vui, biết người xưa chưa thể quên
Buồn, vì ngang trái đời đôi lứa
Gợi vết thương lòng ray rứt thêm
Nhắc nhở làm gì chuyện ngày xưa?
Tan trường theo em bước trong mưa
Những ngày thân ái đầu tiên đó
Phút cuối thành ra chút duyên đùa
Em có chồng, anh lấy vợ rồi
Tình em trăng sáng rọi đời vui
Anh hòa duyên mới, tìm êm ấm
Đã quyết quên đi chuyện đổi dời!
Anh trách sao mình chẳng gặp nhau
mười năm trước, để nối duyên đầu!
Để em đủ lớn mà yêu thật
Để khỏi cho mình xa cách nhau
Giờ gặp lại nhau đã muộn màng
Thuyền tình đã lỡ chuyến đò sang
Mình không duyên nợ thì thôi vậy
tránh nhé, cho nhau khỏi bẽ bàng
Đùa cợt duyên xưa có ích gì
Thơ làm thêm hận kẻ tình si
Chuyện yêu ngày cũ cho quên lãng
Mỗi kẻ mỗi đường, mỗi hướng đi…
Buông máy, em thẫn thờ cúi mặt
Anh oán hờn em dữ vậy anh
Dám đâu em cợt duyên ngày cũ
Lời thơ TẠ TỘI rất chân thành
Gặp gỡ nhau đây, quê hương người
Tưởng là chung một kiếp nổi trôi
Không quen thì cũng… người quê cũ
Cay đắng chi, tủi phận lạc loài
Oán hận em chi, chuyện đã rồi
Muốn là không biết nữa. Thì thôi!
Tránh nhau để khỏi sầu duyên mới
Để khỏi cho anh lỗi với người
Mai lỡ nếu mình gặp lại nhau
Quay đi để khỏi bận câu chào
Hai kẻ đồng hương trên xứ lạ
Tình cờ gặp gỡ, chẳng quen nhau…
Bảo Trân – LTM (1985)
CUỐI CÙNG
Vĩnh Cửu là đây, một buổi chiều
Đưa người bạn đến cõi tiêu diêu
Lối về lạc bước đường hoa tím
trong nắng thu tàn. Ôi hắt hiu!
Di ảnh thật gần trước mắt em
Người trong tấm ảnh… nhìn sao quen
Phải chăng… người của ngày xưa ấy?
Của một thời yêu, chưa lãng quên…
Kỷ niệm ùa về, nghẹn thắt tim
Chuyện ngày xưa ấy thật êm đềm
Cổng trường, tan học chờ anh đón
Chanh đường chung uống, ngọt môi mềm
Nước mất, nhà tan, kiếp nổi trôi
Tình cờ gặp lại… lỡ làng rồi
Giờ đây… hai đứa đều lỗi hẹn
Tiếc nuối, u sầu, cũng thế thôi
Từ đó, chúng mình mất dấu luôn
Còn hơn. Gặp lại chỉ thêm buồn
Như lần tái ngộ chiều nay đó
Cố nén, nhưng giòng lệ vẫn tuôn
Một nén tâm hương, một chút lòng
Chúc người: “Vĩnh Cửu rất thong dong,
Sen Vàng nương tựa, miền An Lạc,
quên chuyện ngày xưa chốn bụi hồng.”
BT-LTM (2005)
Trả lờiXóaTạ lỗi ai đây ...?
Người ta hay nói duyên gặp gỡ
Đôi ngã phân ly bởi chữ tình
Tình đã gặp rồi vì chữ nợ
Vô duyên không gặp nói chi tình ...!
Hôm nay biết chuyện quá giật mình
Tình cờ đi đám một người quen
Chuyện biết nghe ra thật bất bình
Loanh quanh luẩn quẩn cũng chuyện tình
Vợ tôi bạn cũ người đưa đám
Vợ bạn là người tôi đã thương
Việc đời vốn có lắm tai ương
Gặp lại giờ cũng chẳng vấn vương ...!
Chỉ tiếc anh chàng đã nằm kia
Thi nhân ôm mộng hai người đẹp
Tình ấy đơn phương có ích gì
Cảm thông họ cùng chồng đưa tiễn
Lời nói sau cùng lời vĩnh biệt
Ra về còn thiếu nữ bên mồ
Khóc thương nghe sao chừng da diết
Đơn phương tình ấy chàng có biết ...?!
Loanh quanh luẩn quẩn chuyện tình người
Có duyên khi gặp chỉ nụ cười
Hết nợ đôi khi vì tiếng khóc
Ôi tình đời!... hết hợp rồi tan
Đặng Quang Chính