Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2021

NHỚ QUÊ - Thơ Chu Tất Tiến



Nhớ em như nhớ bánh bò
Tiếng ông Tầu ốm lò dò rao đêm
Nhớ tô cháo nóng bậc thềm
Bánh cuốn chả lụa làm mềm chân ai
Nhớ hủ tiếu gõ gọi hoài
Rưng rưng như tiếng thở dài ngõ sâu
Nhớ hàng phở “tái, nạm, gầu”
Thêm chén nước béo, làm rầu trái tim.
Nhớ Bắc Mỹ Thuận, quán chim
Cô bé mũm mĩm đi tìm người yêu
Áo bà ba trắng phiêu diêu
Lời rao ngọt lịm, thiếu điều ngã nghiêng
Nhớ cơm tôm đỏ, nướng xiên
Thoạt nhìn, chợt thấy lên Tiên đã đời
Nhớ cô hàng gọi: “Cưng ơi!
Ghé ăn tô bún, em mời, ăn… em!”
Bánh khọt, bánh khoái, chả, nem
Vào chợ Thủ Đức đã thèm một phen
Nhớ đường Lê Lợi, quán kem
Ngồi nhìn áo lụa, gót sen nõn nà
Nhớ gói đậu nóng “phá xa”
“Chí mà Phù” mát khiến la đà người
Nhớ hàng mía hấp: “Trời ơi!
Ngọt ơi là ngọt”, làm người lao đao
Nhớ hàng bắp nướng mời chào
Lò than đỏ rực như vào bến mê
Bún bò, giò heo khỏi chê
Ngón tay cô quán làm tê dại đời
Cho anh một phút, người ơi!
Hôn lên năm ngón, rã rời thân trai…
Quê ơi! Vẫn nhớ nhung hoài
Lưu vong xứ lạ, miệt mài nhớ em…
 
Chu Tất Tiến, 10/1/21.



Nhớ người chỉ muốn xin sâm
Nhưng rồi lại ngại lá sâm lỡ làng
Nghe rồi, đầu óc bàng hoàng
Nửa mê, nửa tỉnh, nhỡ nhàng đời tôi
 
Nhớ người leo núi, lên đồi
Tìm nơi vắng vẻ, ta ngồi ngắm mây
Nhưng rồi sợ biến thành cây
Tay chân thành lá, mọc dây quấn chằng
 
Nhớ người ra biển ngắm trăng
Gió đâu vụt thổi thẳng băng một lèo
Khiến cho cơn sóng bay vèo
Chút nữa thì cuốn ta vèo ra khơi
 
Nhớ người vừa khóc vừa cười
Lấy đàn ra gẩy, hát lời mê si
Người ơi! Người ở! Đừng đi!
Kẻo ta chết đứng, cây si rụng rời
 
Nhớ người, nhớ lắm, người ơi!
 
Chu Tất Tiến. 8/1/21

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét