Chưa bao giờ anh phũ phàng đến thế
Lặng lẽ ngồi im
Lặng lẽ đi về
Em ngủ gật sau những giờ chờ đợi
Mỏi mòn nhìn vế phía giấc mơ anh ...
Chưa bao giờ em cất tiếng trách anh
Dù là tận đáy lòng sâu thẳm
Vậy mà hôm nay
Thấy nỗi buồn cứ hát
Chạm lòng em ....những cảm xúc vô cùng
Chưa bao giờ em có thể hình dung
Nếu một ngày em không còn anh nữa
Em không cố để rồi ôm nuốt đắng
Cũng như chẳng bao giờ
Muốn thay đổi chính anh
Chưa bao giờ
Chưa bao giờ đâu anh ...
Chỉ nín lặng nhìn anh bên bàn phím
Tay gõ nhịp nhàng, chìm đắm với hư vô
Chưa bao giờ sóng biếc lại đẩy xô
Chèn nhau mãi đến tận trời cuối đất
Chỉ có biển, có thuyền và mây biếc
Trôi ngang trời...là thoáng thấy em đau ...
Chưa bao giờ em để lộ phút nào
Rằng mình đã và đang phiền muộn đấy ...
Cũng chỉ vì anh và vì anh thôi đấy .
Sao làm em buồn, em khổ thế ...anh yêu!
*.
ĐỖ ANH TUYẾN
dovantuyenbk@yahoo.com.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét