Hỏi vách đá, đó có buồn không hở khi rêu phong ngày tháng bám thêm dày chim gõ kiến mỗi ngày xà cánh xuống hót bâng quơ gõ mấy tiếng vù bay!
Hỏi khe suối trầm u buồn không hở nước rì rào than thở có chi chăng tiếng róc rách thì thầm chiều sương lạnh cánh chuồn chuồn lơ đảng vỗ tung tăng
Hỏi tắc kè có gì ấm ức hở tiếng vỡ ra từ góc núi xa xăm như vọng lại hồn ma Hời than oán đỉnh tháp rêu rủ lời khóc dân Chàm!
Hỏi cổ thụ sống già buồn không hở da sần sù lá đổ ngập chân rừng chim bìm bịp bên đồng lến tiếng bịp vẫn triền miên chưa vắng một ngày không!
Khi trời chiều những ngày nhiều mây trắng có vài ba cánh nhạn thoáng điểm trang gió lang thang hôn lên nhành mắc cở bài ca nào nức nở những đêm trăng!
Hỏi con đò nằm dài bên bến cạn gác mái chèo cô lái đã đi đâu? bặt câu hò nhặt khoan đưa mái đẩy người sang sông rồi, còn cô về đâu?
*
Chiều 30 tháng Tư , một mình tự hỏi muôn ngàn điều kể mấy kể cho cùng rượu độc ẩm ly buồn nâng lên cạn viết bài thơ chệnh choạng hỏi lung tung...
Đã sống thừa bốn ba năm rồi đó ai huênh hoang dài ngắn những huy hoàng ai thấm buồn vì trăm nỗi tan hoang ôi! chán ngấy đồng minh và đồng chí!
Thôi, nào dzô... nâng cho say bí tỉ bốn ba năm, chịu làm kẻ sống thừa! nhìn non nước ngửa nghiêng khoanh tay hở trả lời đi, đã làm được gì chưa?... !
Ngàn câu hỏi, sao nghe toàn câu hỏi... ai trả lời đi, chín chục triệu dân tôi ngày hôm nay ai phải khóc, ai lại cười ?! nhìn đất nước người, mà buồn thấm thía!
Ha Thái Trần Quốc Phiệt 30/4/2018
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét