Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2021

Nơi Đất Khách - Thơ Huy Văn

 


Nắng lây lất xuyên qua kẽ lá
chạm gót chân đưa trên bóng lay
Công viên trầm lắng nhìn sương tỏa
Chiều đón hoàng hôn, chim gọi bầy.

Thả bước ngắn, dài, hồn tư lự
Giang hồ mòn mỏi gót phiêu linh
Xưa nổi trôi đời, nay lữ thứ
Mấy khi tìm được phút an bình!

Nửa mảnh đời treo nơi đất khách
mặc tình sương khói lấp hừng đông
Nửa kia rưng rức trong hoài niệm
để ân tình luôn ấm cõi lòng.

Đường viễn xứ còn dài chân bước
Bóng thiều quang chìm, khuất đâu đây
Quay lại nhìn trời, mây, đất, nước
Biết ngày mai còn được sum vầy?!

Hẹn hò xưa đã theo mưa nắng
trôi theo dòng xấp, ngửa nhân sinh
Thời gian! Đời người sao quá ngắn!
Gửi về đâu lời nói tạ tình?

Nhánh đời khô trên dòng hận sử
cho đường mây hun hút trùng khơi
Thả tâm trí ngược dòng quá khứ
tìm dư âm hoa mộng, hương đời.

HUY VĂN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét