Thứ Sáu, 9 tháng 4, 2021

Dẹp Tan Bản Ngã - Thơ Như Nguyệt

 

Có đó rồi mất đó, mất mát đã nhiều lần!

Xin dẹp tan bản ngã, chớ hận sân

Thỉnh thoảng tôi xử sự còn con trẻ

Xin giữ gìn, đừng để tình sứt mẻ

 

Đừng luôn luôn dành phần thắng về mình

Đừng tính toán hơn thua, ta đây giỏi, thông minh

Cái tôi nhỏ nhoi, cái tôi chả là gì cả

Xin thành tâm sám hối, “cái tôi” à.

 

Sao “cái tôi” tôi còn to lớn quá chừng?

Được ngợi khen vẫn sung sướng, vội mừng!

Bị chê bai vẫn vô chừng buồn bã
Xin dẹp bỏ, dẹp tan đi bản ngã!

 

Hãy ít nói, đừng tạo thêm khẩu nghiệp
Một đời người qua nhanh lắm “tôi” ơi!

Mọi chúng sanh đều đáng thương, tội nghiệp!

Hãy sống vui, đừng than thở thấu trời!

 

Đúng với ta nhưng chẳng đúng với người

Cố gắng nhớ, đừng dính vào tranh luận

Càng buông bỏ càng tự do, hòa thuận

Cười hiền từ, “thế à”, tránh thị phi

 

Chẳng có gì bền vững mãi được đâu
Đời trầm luân, đời bể dâu, dâu bể!

Quán vô thường để thấy đời là thế

Ngay thân ta cũng có lúc hoại tàn

 

Tôi nhắc nhở tôi: “Cố dẹp tan bản ngã”
Rải tâm từ mỗi sáng sớm, vị tha!

**** 

Đến giờ này, nên tỉnh ngộ, nên biết thân biết phận

Đợi bao giờ?  Đợi đến bao giờ mới chịu khó tu thân?!

 

Như N.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét