Tàn chiến cuộc ta thành tên chiến bại!
Lệnh đầu hàng khi súng vẫn giương cao,
Đoàn hùng binh khí thế của hôm nào,
Ôm mặt khóc trong hờn căm tức tưởi!
Cấp chỉ huy hèn bỏ đi rất vội,
Nhưng anh em chiến hữu vẫn bên nhau,
Ngày cuối cùng đau đớn bởi giặc vào,
Đã tự sát cùng nhau tròn khí tiết!
Những dũng tướng đã một thời oanh liệt,
Chết theo thành tên tuổi rạng sử xanh!
Tướng sa cơ đành chịu kiếp nhục nhằn,
Thân biệt xứ bị tù đầy giam hãm.
Tháng ngày qua nhìn quê hương ảm đạm!
Bao dân lành vẫn sống kiếp lầm than.
Bọn cường quyền toa rập với công an,
Cưỡng chiếm đất đuổi dân không thương tiếc!
Chúng làm ngơ cho giặc Tầu cướp biển!
Xem bọn này là bạn tốt muôn năm,
Ải Nam Quan Bản Giốc của cha ông,
Chúng dâng trọn cho vừa lòng chủ mới!
Tháng tư về vết thương còn nhức nhối!
Nhớ anh em chiến hữu kiếp phế binh,
Đau thể xác nhưng vẫn vững tinh thần!
Bị đày dọa trên quê hương đất mẹ!
Nhìn các anh nhận quà qua ngấn lệ!
Xót xa lòng tôi gói trọn niềm thương!
Quê mẹ ơi sao lắm cảnh đoạn trường!
Căm hờn mãi trong tôi ngày quốc hận!
Ngoc Trân
(Trích trong tập thơ Tìm lại dấu xưa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét