Thứ Tư, 22 tháng 12, 2021

ÐÊM THÁNH BUỒN - Thơ Đỗ Bình


Gió hú vọng về trên tháp cổ,
Phố khuya nghiêng ngả mấy cành khô.
Giáo đường phơ phất chùm hoa tuyết,
Leo lét vầng trăng lạnh duới hồ.
Ðêm thánh Chúa buồn trên máng cỏ?
Cõi trần sao lắm cảnh âu lo!
Thế nhân hờ hững tình sương khói,
Trời đất cuồng xoaychẳng hẹn hò.
Súng nổ thật xa…miền buốt giá,
Hận thù chinh chiến mãi chưa qua!
Máu loang thế kỷ sầu giăng mắc,
Chuông đổ hồn ta chợt nhớ nhà!
Bão tố cuốn đi niềm tuyệt vọng,
Tường xiêu dụng lại những ước mong.
Bình minh rực sáng thềm xuân mới,
Nhân loại hòa chung một tiếng lòng.

TUYẾT TRẮNG CHIỀU ĐÔNG

Tuyết rơi trắng chiều đông
Đường hôm xưa thêm mộng.
Phố vắng bông tuyết bay
Lạnh không em nụ hồng?
 Khói thuốc vòng mỏng manh,
Ta nghe hồn thấm lạnh!
Làm sao em níu hết
Dòng thời gian trôi nhanh?!
Như đóa tình rực rỡ,
Em cứ say trong mơ.
Ánh tà nghiêng mắt biếc
Vẫn cho đời hương thơ.
Nép vào vai tựa nhau
Mặc tháng ngày qua mau.
Cầm tay còn hạnh phúc
Cõi tình muôn sắc màu.

Paris 23 12 201

PARIS ĐÊM BUỒN

Sấm chớp đùa nhau đời thoáng hiện,

Kiếp nghèo rách toạc phố thần tiên!
Gót khuya, vết gậy hằn lên tuyết
Bóng hạc gợi ta nhớ mẹ hiền.
Năm ngoái lũ tràn qua xóm vắng,
Lạnh đầy con ngõ mấy mùa trăng?
Gió đông vi vút luồn khe vách,
Chắc buốt lưng còng nỗi giá băng!
Mưa đêm nghe tiếng ho ngàn dặm?
Ta bỗng hình dung dáng mẹ nằm,
Hiu hắt nét gìa thêm rũ rượi,
Quặn lòng! muốn chấp cánh về thăm.
Bến quê, sóng đỏ dâng mù lối,
Thân phận con người tựa lá trôi!
Một thuở ngục tù nào sợ hãi,
Mà ta sợ mẹ khóc trên đồi!
Cắn môi bật máu còn thơm sữa,
Lạy mẹ con nào khác thuở xưa,
Ngày tháng ngút sầu nên bạc tóc!
Bao xuân quên mất phút giao thừa! 


 ĐÊM ĐÔNG NHỚ MẸ 


Đêm trắng xóa tuyết bay bay huyền ảo

Những bông trời như cổ tích chiêm bao.
Em bỗng hỏi chiều hoàng hôn quê cũ 

Ta bùi ngùi nhớ mẹ, nhớ hồ thu!
Đã lâu lắm vẫn chưa về phố cổ 

Phố đổi thay hồn ta cũng mơ hồ!  

Đường Paris giáng thêm sinh lộng lẫy,
Hoa đèn giăng rực màu sắc thàng cây.
Chắp tay nguyện cho nhân gian tuơi thắm
Gió vi vu  vọng từ cõi xa xăm. 

Đêm tuyết đổ từng nẻo về buốt gía 
Đời ấm êm nào cảm nỗi xót xa!
 Đêm Thánh lễ giàu nghèo đi chung lối,
Giáo đườngkhuya chắc còn kẻ đơn côi?
Thời đại mới cuồng xoay người sống vội
Dền thánh Tâm tuyết phủ trắng trên đồi.
Bên lò sưởi lửa bập bùng hương ấm,
Em làm sao thấu cảm nỗi đau thầm?
Ngày tháng cũ như tơ trời nắng lụa
Bóng thời gian chỉ là giấc mơ hoa.
Cơn đại dịch thêm chuỗi đời khốn khổ
  thu vàng bay mất bỏ cành khô. 

Ôi mộng ước, tình yêu và bóng tối
Biết làm sao gom hết áng mây trôi?
Bàn tay lạnh hứng chùm hoa tuyết mộng
Tưởng hoa trời, cũng là bọt hư không!

Paris 23.12.2021

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét