Thứ Năm, 23 tháng 12, 2021

HƯƠNG LÒNG - Thơ HUY VĂN

 

Chiều đông. Mây xám. Mưa lất phất
Lạnh. Nhớ. Bâng khuâng. Ngập cõi lòng
Đâu những chàng trai mang trời đất?
Một vốc tay đầy nhẹ hư không?! (*)

Ngày tháng huy hoàng thời trọ học
Giảng đường rộn rã chẳng bao lâu
Hồn nhiên ngày ấy chưa tròn lứa
đã vội tàn theo lửa tuyến đầu.

Từ đêm ngất ngưởng trên phố vắng
bể dâu, điên đảo với đất trời!
Từ buổi ly tan vì nghịch cảnh
quạnh hiu ngồi đếm giọt buồn rơi!

Hồ trường ai rót từng men đắng
Giọt rơi trên vở, giọt trên tay
Giọt nào đã bay lên mây trắng
thành khói sương giăng khuất mộng đầy?!

Bây giờ mộng đã thành hư ảo
Sáo đã sang sông. Nước xuôi dòng
Phơi tàn y giữa đời cơm áo
Ngó trước. Nhìn sau. Thở dài...Xong!

Ai còn? Ai mất? Ai lây lất
sống trong tăm tối của ngục tù?!
Ai đã ngậm ngùi nằm hôn đất
nghe côn trùng tấu khúc thiên thu?!

Mượn đông phong thả hồn ly khách
nương cánh thời gian trải hương lòng
Những người đem mộng vào trang sách
Hùng tâm ngày ấy có còn không?!

HUY VĂN
(*) Chữ nghiêng trích từ
Những Người Đem Mộng Vào Trang Sách
( Thơ KIM CÚC  K8 CTKD )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét