Tôi trang trí cuộc đời trong tâm đạo
toàn với hương hoa lạ của muôn trùng
đem thảnh thơi đổi lấy từng ray rứt
của tâm hồn già quá tuổi trần gian
Ngâm trái tim đã một lần xuất giá
buồn trở về vì tình cảm trầm kha
chân lê lết trên cõi mơ tàn tạ
mặn chông chênh từng giọt rách...vỡ oà
Nấu nguyên thủy là thương yêu vô hạn
giữa Người_tôi: giòng tri kỷ xuôi đời
thì chỉ là ảo mù sau mây trắng
thêm nắng mưa, rêu phong cuộn hồn tôi
Tôi ngồi quét dọn muộn phiền ra cửa
sơn phết tường màu cảm xúc bình an
gở gương cũ khỏi thấy mình một nửa
nửa đăm chiêu nhớ tiếc đã đi hoang
Trang trí lại khung đời trong tâm đạo
cho vết thương thôi làm độc thiên thu...
đông hương
CUỐI MÙA TÓC XANH
Vớt thêm ngọn nắng cuối mùa
cho vương vướng tóc giã từ thanh xuân
tay hồi hương, níu Hạ hồng
phết lên đồng tử trắng ngần thời gian
Dễ thương mỗi ánh tròn trăng
cho thêm giấc ngủ mơ hoang thẩm tình
trở người, vấp phải nhịp tim
xôn xao dưới ngực về _đi, đi _về
Níu từng cảm xúc đam mê
ưởn chờ môi, sợ ngô nghê nụ cười
vì tôi, cô gái ít lời
ưa ngồi yên vị trên côi phiến sầu
Cuối mùa, năm tháng qua mau
tóc xanh mới đó ngả màu thiên thu
rèm mi chĩu nặng sương mù
hay hồn tôi khóc điệu ru xa Người
Long lanh mặn giọt mồ côi
ngón buồn gõ đếm...đầy vơi...lăn tròn
mơ hồ giữa ánh tàn trăng
bềnh bồng một nỗi sầu dâng ...mơ hồ...
đông hương
M16...CỌP RỪNG...TIẾNG CHIM CHƠ RAO
Tôi nhắm mắt để thấy ngày đừng tím
màu chớm buồn trong đồng tử hoàng hôn
nửa đời rồi vẫn khó phai lưu niệm
vỏ đạn đồng, M 16...Cọp Rừng
Gió qua trời, mang dư hương tử địa
đồi Hạ Lào, nắng quái, đỉnh Chu Pao
đêm tiếng cú rúc từng hồi Dakto
mưa chiến trường ướt lạnh cỏ Đa Chau
Người giờ đâu, có bạc màu áo trận
trên Trường Sơn đẩt còn nhuộm máu đào?
thương nhớ ấy tràn tim tôi vô tận
thêm nỗi buồn nghe tiếng hót Chơ Rao
Con đường cũ với cái tên Hoàng Diệu
quán ngày xưa rượu tiễn tống biệt hành
nâng cạn chén đưa Người ... tim quặn thắt
bóng Người mờ...nhưng tiếng Sát...vọng âm
Nghe như có tiếng khèn qua sông Dịch
biết là mơ...sợ ai đi không về
đêm hậu phương, nhớ Người đến bạc tóc
thấy sao rơi...ngỡ hồn linh vừa sa
đông hương
NGHE CHỪNG NHƯ...
Bỗng dưng thấy trọn kiếp người
nghe chừng như có nụ cười còn nhau
vẽ đời lên bóng đêm thâu
thấy lang thang bước qua cầu thiên nhai
Bỗng dưng đuổi bắt ngày mai
tôi hồ hởi ngắm giòng xoay ngược nguồn
tịnh tâm trên phiến đá buồn
tâm hồn hôm ấy cuộn tròn ...chìm sâu
Bỗng nhiên trên đỉnh tình sầu
mải mê để giọt không màu chĩu mi
ngồi thiền mộ cõi vô vi
trộn trong bình thản một chi tiết tình
Bỗng dưng bóp vỡ tim mình
cho tràn lan giữa ngực trần oan khiên
nhè đâu chỉ bóng ảo huyền
cái vòng tay khép chặt mình hôm xưa...
Cuối cùng ...hồn một ý thơ...
đông hương
ĐÓNG CỌC ĐAM MÊ
Chăn xong một đàn sỏi mòn
tôi về thảo dã cuộn tròn nguyên Đông
vẩn vơ nằm nhớ tri âm
chừ xa cả mấy dặm ngàn trời xưa
Vườn nhàu vì những cơn mưa
cỏ long lanh lệ, đong đưa cọng buồn
vói tay sờ soạn cơn nguồn
nào hay mình cũng tâm thần phế hoang
Nằm mơ một khúc nắng vàng
sao toàn quanh lạnh...âm vang vọng về
vội vàng đóng cọc đam mê
sợ đàn cảm xúc ngô nghê lạc bầy
Chăn xong một đám mây trời
trốn chuồng, lêu lổng luân hồi vân di
tôi về, tình đã...ra đi
thiên thu nỗi nhớ nhâm nhi tách sầu
đông hương
TẦN NGẦN NẮNG ĐỨNG PHÂN VÂN
Sáng nay nắng đứng phân vân
vẩn vơ nhìn cỏ như bâng khuâng gì
hồn sương lần chuỗi từ bi
tịnh yên trên lá, sâu mê cuộn tròn
Nắng đi vào thẳng hiên sân
tôi ghìm mắt nhớ...mười năm thương Người
ảo mơ tùy chặng tuổi đời
xuôi theo vạt nắng buông rơi chập chờn
Như dường cảm hứng trào tuôn
trong tay chữ nghĩa dị thường xa hoa
không ưng mượn chữ người ta
những siêu thi sĩ làm thơ...kiêu kỳ
Xuống vườn bắt nắng vẽ thi
cái tôi thuở mới dậy thì trăng non
chấm lên khuôn vải tâm hồn
trong rừng thầm kín vẫn còn tim ngoan
Tần ngần nắng đứng trầm ngâm
_Mình đâu hoạ sĩ mà sơn phết...màu
đông hương
TRẢ LẠI CHO NGƯỜI
Có còn chi để muộn màng
bài thơ em thảo mang toàn dư âm
tim ngoan giờ nhịp triều thần
đánh văng phiến đá tâm hồn tịnh yên
Còn chi mà gọi trường miên
tên em bụi phủ ngàn trăm Thu rồi
hình hài tan loảng buồn vui
một mai nhìn kỹ...một loài cỏ hoang
Còn chi đâu...để giữ cầm
chỉ em vẽ chuyện Châu Trần trên thơ
thuở còn nhau... đời toàn mơ
giờ còn lại sóng xô bờ thời gian
Có còn chi...mà phân vân
xem là mình thuở người dưng ngày nào ?
vết buồn len mắt nâu đau
khi không cơn nẫu vỡ ào...thủy tinh...
đông hương
MÙA LỬA ĐẠN XA XƯA
Tôi ngồi thương một cánh chim
cuối trời Bình Giã...hay triền Đakto
thế là nỗi nhớ không bơ
qua bao ngày tháng...buồn tô trắng đầu
Tôi ngồi tâm trạng chao vao
chùng nguyên An Lộc...hướng vào Bình Long
cảm hương mùi áo hoa rừng
xỏ́n xang nghĩ đến , ngùi thương một người
Chưa tròn tuổi loạn tương lai
dấu chân giày trận lạc loài Chu Pao
hướng Người đêm có trăng sao
hay là chỉ bóng hoả châu rực trời
Đêm nay ngồi ngắm chân trời
nửa như xa lắm...ngọn đồi Charlie
nửa như mưa lạnh Pleiku
tôi tìm qua những đêm thâu ...ai về
Gót tôi buồn, thả lê thê
bây giờ đàn Cọp Rừng xưa đâu rồi
hương bằng lăng cũ nhạt hơi
Kinh Kha vượt nỗi trùng vây ...tù đày ?
Hố sâu đạn chạm trên người
aó rừng đẫm ướt...mắt tôi chợt mờ
Buồn buồn viết giữ trong thơ
mùa hè lửa đạn...mùa hoa giết người
đông hương
TÊN MỘT THÀNH PHỐ LẠ
Cái tội mỗi ngày ưa nhắc tên thành phố
con đường chưa biết tên, chưa đến bao giờ
thành phố của Người ở tinh cầu xa lạ
sao xum xoe tim náo nức mỗi cơn mơ
Có vậy thôi, tôi ngớ người...rồi trộm nghĩ
vì sao mình lại thương phố của ai xa
phải tại nắng, tại mưa , cỏ cây, hoa lá
trong khung trời mỗi nhắc đến đẹp như thơ
Tội ngồi đếm trăng sao trời Người, rồi chợt
_Xa cả đại dương...mà phố lại thật gần
tôi mở tim mình...một vùng yêu bát ngát
tôi trên thuyền mây lướt gió ngã thân thương
Cái tội ưa ngồi đắm mắt mê thành phố
phần tư quả cầu tôi chưa gặp bao giờ
vẫn mỗi nghĩ về...cảm như lần tương ngộ
rồi tật nhớ Người lại lãng đãng trong thơ...
đông hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét