Thứ Hai, 23 tháng 3, 2020

MÙA XUÂN VẮNG NỤ CƯỜI - Thơ Thu Chi Lê



Héo hắt xuân nay vắng nụ cười
Những mùa xuân cũ đã xa xôi
Khổ nạn vì đâu mùa "vai rớt"*
Hồn ai lặng lẽ bóng chiều rơi

Bao nhiêu khổ lụy làm xa xót
Cho trái tim đau những tháng ngày
Một đời qua trải nhiều cay đắng
Sao còn quay quắt nỗi hôm nay

Quê hương ngày ấy đầy mây trắng
Biển xưa in dấu bóng người yêu
Nay biển lặng buồn, muôn sóng vỗ
Dạt vào bờ cát những rong rêu

Thế gian oằn oại trong cơn lốc
Nghiệp chướng gì đây phải trả thôi
Thành quách ngàn xưa vẫn còn đó
Giờ đây sao lắm cảnh bể dâu

Hàng cây rũ lá chờ cơn gió
Con đường  sao vắng lặng hôm nay
Cánh hoa đã tàn bên hiên nhỏ
Trước nhà ai cửa đóng then gài

Hồi chuông báo tử nghe vang vọng
Đưa tiễn hồn ai cửa tử sinh
Chuông chùa xoa dịu hồn đơn lạnh
Khỏi chốn trần ai lắm điêu linh

Bao "người áo trắng" lo bào chế
Thí nghiệm ngày đêm vẫn miệt mài
Tranh thủ thời gian mau có thể
Cho bao người thoát khỏi nạn tai

Cho bầu trời trở lại xanh biếc
Cây trên cành trổ những lộc non
Một mùa xuân thắm ta về lại
Mây trắng bay về khắp núi non..


    Thu Chi Lệ

(Đức quốc, Những ngày cuối tháng 03.20)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét