Thứ Hai, 2 tháng 3, 2020

Thơ Đông Hương Tôn Nữ

 
Em đã thuộc về mùa hoa phượng cũ
Huế xa rồi từ ngày tiễn anh đi
chỉ con ga già lú, quên xuân thì
và quên cả lời nhau khi từ biệt
*
Em đã thuộc về chiếc hôn duy nhất
bóng hào hùng trong áo trận giày Saut
mong một mai gầy dựng lại cơ đồ
về lại phố tìm hương xưa ngày cũ
*
Em đã thuộc về vòng tay tri kỷ
chiếc Mũ Nâu trên mái tóc thiên thần
aó hoa rừng túi đầy dẫy chiến công
và ánh mắt như vì sao sáng lạn
*
Em đã thuộc, về người ngoài chiến trận
 ngày trở về có thể  phế binh chăng
 sợ aó quan cờ vàng phủ thiên thần̉
nhắm nghiền mắt, giấc không em trong mộng
*
Em đã thuộc, ngờ mô chừ dĩ vãng
kỷ niệm Người còn hoài nặng trong tâm
mùi áo hoa rừng  thấm sâu trong lòng
chưa mất vị, không ...và không phai nhạt
 
đông hương
 

RỒI MAI NHÌN NÚI


Mai nếu đời còn say được rượu
ta sẳn sàng nương giấc ngủ mềm
hương ái có lờ, không kéo níu
đời còn mấy chốc để phân vân
*
Vui, ngồi nhìn núi phù sa tuyết
như tuổi phồn hoa bạc muối tiêu
ta cởi phong trần cho hạ nhiệt
khoác lại xiêm hồng nhan dấu yêu
*
Sợ tóc phong sương trên vai phủ
nặng , quấn thời gian đến cả đời
không biết hôm về ai còn mất
lại buồn ôm trọn nỗi đơn côi

đông hương

CHỢT THÈM


Lại có sương mưa nên trăng lặn
và mây luân vũ trắng nguyên trời
nửa đêm chợt thấy mình không giấc
chạy ngồi kề song cửa,... nhìn tôi
*
đêm nay lạnh lắm, vài ba độ
lòng mình chỉ cở âm hàn thôi
lò sưởi giận hờn, không mở lửa
bỗng thèm ấm cúng..một vòng tay
*
Đốt ̣̣điếu thuốc thơm, nhìn khói toả
đốm lửa đầy vơi chút ấm lòng
vậy thôi...chưa thử bao giờ cả
sợ khói cay làm tim chẳng ưng
*
Cốc rượu đơn côi trên bàn lạnh
nài nỉ mời tôi nhấp hớp sầu
khói thuốc quấn quanh vai, hôn tóc
âm thầm như cảm nỗi ly đau

đông hương

BÓNG ÁO HOA RỪNG



Qua nhiều năm đã bao lần quên nhớ
tuổi thơ em như mùa lũ tràn đồng
cánh chim mẹ quên chở che con trẻ
lớn bay rồi, dưới gió cánh long đong
*
Em quên bẵng thời nằm ôm vú mẹ
có chi nhiều để nhớ được là nhiêu
em lớn lên trong tình thương của Mệ *
Mệ mất rồi, đời em cũng liêu xiêu
***
Nghĩ xa lắc, lưu linh nơi xứ lạ
quê hương xưa, hai tiếng ấy thăng trầm
có nhớ chăng, chỉ Saìgòn và Huế
 tim nhói đau trong nỗi nhớ vô ngần

*
Nhớ lại ngày Huế phùn đông phủ kín
chợt Trường Tiền hửng nắng, dù đang mưa
mừng đoàn Kinh Kha  từ xa về đóng
trại bên sông...lòng Huế bỗng dại khờ

 *
 Anh, người Lính tặng Huế nhiều di tích
tên chiến trường, bộ quân phục treillis
 đầu nón sắt, vai balo nặng chĩu...
(  vẫn không quên  nụ hôn gió́... ngày đi )
*
Bao tháng năm, nổi trôi theo giòng sống
đời Huế nay cư trú quán bình an
anh cạnh đó, dù anh còn xa lắm
kỷ hoài anh _ vẫn bóng áo hoa rừng
 
đông hương

*Bà Nội 2

SAINT GIRONS THÀNH PHỐ XƯA

L’image contient peut-être : ciel, arbre, pont, plein air, eau et nature

Một ̣̣̣đàn cò trắng bay về
Thành phố xưa ngủ, nằm mê một người
Con đường buồn mãi ...chưa nguôi
Tinh cầu chia 4, cảm hoài hôn mơ
*
Trời nhiều mây, trôi vẩn vơ
Nắng trưa héo uá hồn thơ mất rồi
Giòng Salat giận hờn tôi
Bó đi không nói nửa lời...bao năm
*
Xuân Pyrénée vẫn sầu Đông
Tuyết đầy, trắng xóa, mênh mông vợi vời
Nhớ ra mình cũng...ngậm ngùi
Mười năm...hoài niệm đầy_ vơi...khá nhiều

đông hương

MÊ THƯ LÍNH


 
L’image contient peut-être : 1 personne, plein air


MÊ THƠ LÍNH
*

Em mê thuở lộc chưa xanh biếc
từ tuổi nhìn đêm thèm đến rằm
mê những vần người như ngọc bích
chương từ tựa cánh hạc vờn trăng
*
Mê những cụm mây trôi lửnng thửng
bầu trời lồng lộng gió bay hoang
dăm cánh hải âu chiều lãng đãng
phương có hoàng hôn tím rũ màn
*
Mê cả thảo nguyên rừng núi cũ
man mác hồn khuê các hậu phương
em cánh pơ lăng chờ hương gió
rưng rưng mắt nhớ áo hoa rừng
*
Người đã qua đời em một dạo
chập chờn giữa mộng nhớ...đầy như
tấm poncho, vai balô, tay súng
nón sắt còn in dấu đạn thù
*
Nay biết vẫn thương người lính trận
si mê cổ tích lá thư tình
viết từ phiên gác đêm chờ giặc
gửi cho mình, em gái hậu phương
*
Em mê thư viết trên đồi máu
những Hạ Lào, Lệ Khánh, Charlie,
dưới trăng đạn réo, mưa mìn đổ
càng nhớ, càng mong đợi Lính về


đông hương
Hình trên NET

NHỮNG NGƯỜI KHÔNG THỂ NÀO QUÊN


Hỏi những chặng đường nào anh không đi ngang qua
hởi những chiến trường nào anh quên để lại nước mắt
những giọt lệ đau khóc đứa bạn thân thương nhất
sáng còn ôm M 16, chiều vết máu chưa đủ khô
*
Hỏi những chiến trường trên dọc dài Trường Sơn
lại không dấu vết xương, da thịt người Lính trận
 đây chiếc nón sắt rỉ, đó chiếc giày Saut nhìn trăng lặn
dưới đám cỏ tranh lăn lóc vài chiếc vỏ đạn đồng
*
Hỏi những chặng đường kinh hoàng máu hòa sỏi, đá
thấm loang lên trên đất, hang lỗ vì bom cày
trũng, hào còn mảnh rách áo hoa rừng của ai đây
cái tên thêu trên ngực thấm đỏ khô không đọc  nổi
*
Hỏi chặng đường phải mở vòng vây giúp dân di tản
những ngày cuối cùng trên liên lộ7, gãy súng, mất tự do
bãi biển Thuận An,  Mỹ Khê, các anh ôm nhau, từ giã
quê hương mất rồi, bắt đầu cuộc đời tù tội...lưu vong
*
Nay nhắc lại, sau bao năm dài, lòng tôi muốn khóc
thương làm sao " người lính VNCH" thương làm sao
dù anh là phế binh, là người đi không hẹn ngày về nữa
ân nghĩa này sâu nặng quá người dân Việt làm sao quên

đông hương

CÓ CẦN MỘT CHÚT GÌ KHÔNG


Có́ cần  một chút gì không
nắng, mưa, bão, gió cho hồn  nở hoa
cây thơ lá nụ đầu mùa
thêm tàn trăng sẽ xum xuê ý, lời
*
Có cần rót rượu bình đầy
uống say để thấy chơi vơi muôn trùng
tửu xưa ngát vị tương đồng
lung linh luân vũ, tâm hồn lâng lâng
*
Có cần nắn phím cố nhân
sợ dây chùng lại đập đàn tìm quên
mời ta một hớp hô ̀trường
vỗ tay ngạo nghễ , cược từng phím ru
*
Chỉ cần hội tụ vô tư
một lần thôi đủ hao hư mặn nồng
mở guồng se chỉ có_không
đan thơ thành tấm áo buồn...gửi cho...

đông hương

CƠ HỒ TIỀN KIẾP



Sau lưng một cõi ta bà
con đường tri thức phù sa đôi bờ
dè chừng, lỡ sảy chân mơ
vực sâu ảo ảnh ngôn từ phản quang
*
trước ta có chút nắng vàng
không trung nồng hậu rỡ ràng chân_ tâm
cội nguồn số kiếp yêu thương
cõi riêng, vườn mộng thiên đường kỳ thơ
*
thiện căn tiền kiếp vu vơ
giật mình, thức giấc , mơ hồ ...còn anh
tiêu dao non nước, sơn cùng
một thuyền, một bóng của mình chu du

đông hương

HỒN CHỢT TỪ BI NGÔN TỪ



Ngồi buồn, mưa nắng không hay
tháng ngày lẵng lặng bủa vây vô tình
chơi vơi, gió khẽ rung rinh
giọt trời se cuộn chỉ sương trên guồng
*
Trăng đêm ảm đạm ánh vàng
nḥẹ rơi như bụi, phủ đườntg sao qua
thiên nhai giờ giấc trở già
̣đếm trên từng lóng, hằng hà nhớ_quên
*
Vẳng thinh không, thác nỗi niềm
xuôi triền đồng tử, nhũn mềm rèm mi
giữa giòng, sỏi đá vô tri
ngu ngơ, lòng chợt từ bi ...ngôn từ

đông hương

GHẾ ĐÁ CÔNG VIÊN ĐỜI ĐI LẶNG LẼ


Lặng lẽ đời đi trên từng tháng năm
mơ rất vội chạy nhanh về điểm hẹn
không gian rộng là chợ trời hoài niệm
khách dạo chơi, lượn lui tới. vô tình
*
Bước lếch thếch dài bờ đêm, mất ngủ
vào công viên, chiếc ghế đá buốt Đông
như con chim mắt vợi vời nhớ tổ
và chung quanh, cây lá nụ rất buồn
*
Đan mười ngón, ôm hờ đồng tử nhắm
ta hình như hai khoé mắt ướt sầu
ờ lạ nhỉ, vừa đây còn rạng nắng
giờ lại chìm sau nỗi nhớ xa nhau
*
Võ vàng như chiếc lá vàng cuối vương
lòng trở nhũn trong từng cơn nhạy cảm
chiều công viên giọt sầu quanh vai tượng
ta rầy ta, đóng cửa ngực...ngồi chờ
*
Thấy lặng lẽ đi bên bờ hiu quạnh
níu ta theo cho có bạn đồng hành
ta cũng đang cần cho tim nhịp ấm
xem có còn đủ cảm xúc chờ Xuân...

đông hương

GIỌT MƯA ĐẮNG



Chào tháng Hai bằng cơn mưa giận dữ
Autan về, viện cớ thiếu hương Xuân
viện cớ nắng long nhong chơi đâu đó
mưa đầu mùa, bong bóng lúp xúp chân
*
Chào tháng Hai, cây nhìn cây trụi lá
chim nhìn chim, gấp cánh_hay vươn trời
ta úm buồn, co ro trong áo dạ
gió hàn đông quật lạnh cả trong_ngoài
*
Đường vắng ngắt, con phố gầy còm cõi
ta tháng Hai cũng hiu quạnh xa người
tách café quậy bao đường vẫn đắng
phần tư địa cầu dài triệu thiên thu
*
Giọt nặng rơi giữa ̣̣đường thinh không, vỡ
giọt đầy tay, nắm mỏi, ngón phân trần
giữ làm gì, đã hoàng hôn nỗi nhớ
chỉ thêm buồn trời ạ, nhũn tim ngoan

đông hương

TÔI MUA VÉ TUỔI NẰM MƠ MẸ VỀ


Ga nào ghé trạm ấu thơ
tôi mua vé tuổi nằm mơ Mẹ về
khứ hồi hay chỉ vé đi
có dừng ở trạm xuân thì hay  kh̀ông ?
*
Dừng ga hai thứ tóc buồn
trạm ôm vú Mẹ, trạm còn bú tay ?
ngẫm rồi, mua một vé thôi
vì mai chắc chắn mình tôi... tiễn mình

̣đông hương

GIẤC NỬA CHỪNG


Thiêm thiếp giấc nửa chừng, mang dấu hỏi
tìm trả lời, toàn giải đáp vô tư
cắn môi nhẹ...không lẽ mình phong vũ
nổi gió lên tim sổng cửa...bay vù
*
Lẩn thẩn thật, mình như con thú lạ
con chim chiều gập cánh, đứng bờ sông
ngây mắt dại, nghiêng đầu soi dáng thử
bóng chờn vờn trên đám sóng lăn tăn
*
Thiêm thiếp mê, sâu dần vào mị mộng
hồn ta đang giữa ranh giới thật_hư
không gian với thời gian làm hụt hẫng
_mình là ai? từ đâu tới ? đâu về ?
*
Con bà nó, niềm riêng tư_ ảo ảnh
ngủ cho đời khúc mắc thiên nhai
vườn dư âm trắng mùa Đông, buốt lạnh
rối phổi buồn hơi thở lúc mùa chay

đông hương

RU TUỔI XA NGƯỜI


Ru đời cạn chén hương xưa
tửu, trà ngon_thiếu người vừa xa tôi
cuối đêm tàn ánh trăng rồi
tinh cầu lẻ bạn, quay hoài, mãi quay
*
Cuối Giêng đối ẩm ̣đơn côi
lòng thau thành nước, giọt rơi oà tràn
thì thầm cùng với sa sương
với đàn sỏi đá chênh chông cạnh thềm
*
Cỏ vườn ngoan giấc, ngủ êm
quên vai người tựa vời đêm vớt sầu
cạn thêm chung cuối nhớ nhau
rồi thôi đóng nút, đêm sau say mềm
*
Lời ru nghe nặng tình buồn
lỗi mùi hương cũ chờn vờn quanh môi
à ơi...ru... tuổi xa Người...

đông hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét