Bao giờ sẽ hết mùa đại dịch ,
Trả lại cho đời những cuộc vui,
Chúng ta sẽ không còn ngăn cách,
Chiếc khẩu trang che nửa mặt người.
Đại dịch làm đổi thay thế giới,
Kinh tế, chứng khoán lao dốc nhanh,
Những sinh hoạt đời thường dừng lại,
Mây tang trắng trên bầu trời xanh.
Cuộc sống bỗng e dè nghi ngại,
Chẳng cần bờ đông xa bờ tây,
Đứng gần mà vẫn xa nhau đấy,
Chẳng dám chào nhau, chẳng nắm tay.
Đi ra đi vào sau cánh cửa,
Đề phòng trốn dịch tự cách ly,
Ngoài kia thành phố đang mê ngủ,
Quằn mình đau cơn ác mộng về.
Thôi đành bỏ qua những cuộc hẹn,
Những lo toan dự tính trước sau,
Mất mát này chỉ là bèo bọt,
Giữa muôn vạn người đang khổ đau.
Thế giới bàng hoàng màu tang phủ.
Bao người nhiễm bệnh và tử vong,
Mỗi ngày đọc tin lòng buồn quá,
Xin chia buồn cùng với tha nhân.
Khắp nơi vẫn đang mùa đại dịch,
Coronavirus tràn lan,
Những địa danh, những thành phố vắng,
Tưởng như bị nhân loại bỏ quên.
Biết tìm nơi nào để trú ẩn?
Núi cao biển rộng cũng không yên,
Bệnh dịch là kẻ thù giấu mặt,
Đến từ người lạ lẫn người quen.
Cầu mong cho hết mùa đại dịch,
Thế giới lo buồn sẽ hồi sinh,
Ta trở lại bình thường cuộc sống,
Điều bình thường vô giá, dễ thương..
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( March 31, 2020)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét