Thứ Tư, 29 tháng 4, 2020

NGẬM NGÙI - Thơ HUY VĂN



Kỷ niệm tưởng chỉ thoáng trong giấc ngủ
chợt bùng lên theo ký ức tràn về
Nợ máu xương từ bao năm tích tụ
Tiếc thương nào vời vợi bóng sơn khê?!

Đất thuộc về người, đời qua trang mới
Phận lưu vong, thân khắc khoải ...truân chuyên
Chưa kịp quen với ta bà thế giới
đã buồn thêm thời cuộc lắm đảo điên!

Từng đêm trắng canh trường ngồi bó gối
Ngẫm lại mình trầy trật dấu rêu phong
Thầm thì những ưu tư cùng bóng tối
cho vơi đi tâm sự tận đáy lòng!

45 năm! Hơn nửa đời vay, trả
Bên đài gương cứ trăn trở nỗi niềm
Tự nhủ lòng cố quên đời nghiệt ngã
mà nhớ sao những dằn vặt, oan khiên!

Thắp hương muộn hong một thời quá khứ
Thuở chinh y vương bụi, khói sa trường
Đường thiên lý đã mòn chân lữ thứ
vẫn chưa tìm thấy được lối hồi hương!

Mùa tưởng niệm lại mang về nỗi nhớ
Dõi đường mây trong bãng lãng buồn, vui
45 năm! Đã muôn trùng cách trở!
Quê hương ơi! Sao quá đỗi ngậm ngùi?!

HUY VĂN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét