Tháng tư năm ấy lắm ly tan
Người chết trên đường thật ngổn ngang
Có tiếng khóc nào bên tiếng súng
Một trời uất hận, trắng khăn tang
Bốn lăm năm thoáng chốc qua nhanh
Kẻ ở, người đi những đoạn đành
Chua xót quê nhà, thân nhược tiểu
Luôn là thí chốt giữa phân tranh….
Buông súng hạ cờ, tim nhói đau
Sinh ly, tử biệt vạn cơn sầu
“Đồng minh” gỡ, phủi, không thương tiếc!
Người chết trong tù, dưới biển sâu…
Cố quốc tôi….nay lắm bể dâu
Ruộng cằn khô, đất lở vì đâu?
Rừng tràm xơ xác, tan theo nước
Và nước nhận chìm đất xuống sâu
Năm ấy, tháng tư …khăn trắng mang!
Cả giang san nhuộm đỏ, sang trang
Năm nay, bệnh dịch hung hăng giết
Thế giới liệt tê , lắm ngổn ngang…
Và đến nay Cô Vít lộng hành
Cựu “đồng minh” xấc bấc, tanh banh!
Quay sang cầu cứu khăn che, áo!
Mong Việt Nam may, bán thật nhanh!
Nên khóc hay cười giữa trớ trêu
Đặt hàng may, để giúp dệt thêu
“Ta đây là thánh! Trời đưa xuống!
Cứu rỗi bao người sống lêu bêu!”
Tháng tư năm ấy ….tháng tư này
Tháng tư năm ấy ….tháng tư này
Ai mất ai còn, lắm đổi thay
Xin gửi chút lòng thuơng nhân loại
cho lương dân bớt khổ, mắn may…
Tội nghiệt ai gây? Cộng nghiệp đây!
May chút khăn, tương trợ trong ngày
Thế gian luôn đổi, mong tâm vững
Gửi chút niềm vui, theo bóng mây…
Minh Phượng
9 tháng 4, 2020
9 tháng 4, 2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét