GIỌT MÙA RƠI
Giọt mùa rơi ngọn cây Xuân
trời đi buôn nụ tình mừng tháng Hai
cỏ vừa xanh, ướt sương mai
sa vương vấn quấn trang đài thềm hoa
*
Luồn tay xoăn mái tóc ngà
ước chi một nụ hôn xa gửi mình
giọt mùa nào chẳng lưu linh
thích xum xoe ưởn cong vênh ngực trần
*
Vương vương, mỏi mắt, xiêu chân
sợi tình quấn chặt men nồng hoang say
mơ len lén, xỏ gót hài
đơm thơ, mộng trổ nụ đầy cánh mong
*
Người về đâu ! Có nhớ mong
giọt hồn rơi đọng hồ Xuân, vỡ oà
giọt dài tuôn nhẹ tràng hoa
theo sau giọt ngắn chạm va tay người
*
Nhớ từng cảm xúc trên môi
mơ ngoan đợi được rủ mời thương yêu
thơ ngây dáng dấp mỹ miều
tóc mây xin ngụ vai, chìu đêm nay
đông hương
NHỚ TUỔI MƯỜI BA_THƯƠNG ANH TUỔI MƯỜI LĂM
Nắng sớm mai xum xoe mời mọc lá
sương chiều qua lóng lánh giọt ngời sa
như mừng rỡ bồ công anh nụ mới
em cũng vừa nhớ sực tuổi mười ba
*
Có chút nuối trong mắt trong khó tả
thuở ngọc hồng ray rứt giấc chiêm bao
giấc chỉ mơ thấy tiên, hoang đường lạ
bướm vàng bay say sưa nhụy anh đào
*
Trời cố lý cách chừng vài ngàn dặm
nửa tinh cầu, một biển rộng bao la
đầy vời vợi nhớ nhung nhưng cách trở
mâu thời gian phai nhạt nắng mười ba
*
Tuổi chưa hiểu ngày mai đây cảm xúc
thương là gì, răng mô biết làm duyên
che nghiêng nón, giấu răng cời , khúc khích
gió dị òm ngỡ tung áo... mười lăm
*
Ngày anh đến, em cũng vừa mười sáu
dấu giày Saut, in trong nắng Trường Tiền
tuổi vừa chợt ngẩn ngơ tim gái Huế
quen vài ngày, đi để lại buồn vương
*
Chừ đã gần nửa đời, luôn không thể
làm răng quên người Lính aó hoa rừng
mỗi lần nhớ, mặn lại ào ạt vỡ
thương vẹn tròn từ tuổi mới rằm trăng
đông hương
MƯỜNG TƯỢNG
Mường tượng gió thổi mơ tôi
qua trời con nắng vàng rơi bụi ngà
chạm vai, một nửa phù sa
nửa kia xúng xính la đà chào nghiêng
Ngòi khô mực, ch́ấm vô tình
trên thềm khung cửa hình tim dị thường
không tròn, chẳng méo chẳng vuông
ngay hồng tâm một mũi tên trúng nhằm
Mường tượng thôi, đã vô ngôn
cơn buồn để lại cuối hồn chúc thư
là duyên Bá Nha _Tử Kỳ
nếu dây đàn ̣đứt, ngộ kỳ ̣đứt theo
Mà không, chỉ giấc hoàng triều
cách cung nhiêu cũng nghiêng chao vui buồn
giòng thơ chảy giữa hư không
ngàn năm triệu hạt ngọc hồng quên khô
đông hương
TÁCH TRÀ YÊU XƯA
Pha cho em một tách trà
đừng café đắng, phù sa cuộc tình
mở giùm em cửa bình minh
thơm hương nắng sáng lung linh mắt ngời
*
Bao nhiêu năm tháng qua đời
tách trà xanh đã nhạt mùi yêu thương
xa xưa nồng ấm vô ngần
giờ rung cảm cũ phai dần dần... hương
*
Ngọt bùi nhiều lắm vài lần
nhớ chi thêm để tâm hồn phế hoang
trà xưa bình vỡ, chảy tràn
người xa để lại vườn tàn thiên nhai
*
Thiên thu còn nửa hình hài
của em, và tiếng thở dài trường miên
lắm lần chồm dậy giữa đêm
chợt thèm một tách trà thương . Vỡ buồn
*
Rưng rưng giọt nhớ lăn tròn
xuống đôi má lạnh, đọng triền, đắng môi
đếm bao nhiêu giọt qua đời
đại dương không đủ sâu_dài chứa đâu
*
Lỡ mai em có ra sao
nhớ đem tro rải đáy sầu ...nhớ đem...
đông hương
NỤ SẦU THÁNG BA
Tháng Ba trắng dã mây nguồn
thinh không lạ hoắc, gió cuồng Autan
vào Xuân nụ trổ không ngoan
cây cành gầy khốc, chưa cần áo xiêm
*
Bằng lăng héo úa nỗi niềm
sương vương má lá, viền tìm cuống xưa
chơ vơ trời ạ, mơ hồ
tôi, con cuốn chiếu chu du ngạo đời
*
Tháng Ba, ừ cuối hồn tôi
lâng lâng một nỗi buồn trôi vô tình
nỗi lòng chưa đặt cho tên
đang còn ở trọ quán, nhâm nhi sầu
đông hương
CẢM XÚC SÁNG NAY
Những cơn mưa buổi sáng
thèm con nắng buổi trưa
rơi quạnh hiu qua phố
cái rét đang giữa mùa
*
Giọt buồn chùng _run rẩy
chới với phải về đâu
làm nhớ phùn tháng cuối
Huế và anh thuở nào
*
Mơ hồ ngang cửa sổ
nụ lá đầu xum xoe
vội vàng tay ký sự
gom con chữ chạy về
*
Tuy xa từ tuổi ngọc
nửa tinh cầu _quê hương
tim thở dài trong ngực
làm phù sa tâm hồn
****
Tại vì Huế trong thơ
và luôn anh trong đó
hương hoa rừng một thuở
bừng ngát trời tháng Tư
*
Bốn lăm năm rồi đó
dù đời có tận cùng
bóng Saut trên đất đỏ
...liên lộ 7 ...Trường Sơn
***
Cùng người dân di tản
đau ngày cuối tháng Tư
những Kinh Kha gãy súng
khoác lên vai áo tù
*
Tiếng hạt mưa buổi sáng
lăn tăn giòng Garonne
tiếng ngòi rong trên phím
đưa em ...về Kontum
*
Quẹt tay chùi mắt ướt
hôm nay tháng Tư về
nhớ những lời tâm sự
anh kể cho em nghe
*
Thương sao đời Lính Chiến
em lặng người...tim đau...
đông hương
CÕI NƠI NÀO RẤT XA
Ở một cõi nơi nào xa xăm lắm
không có trăng, không có cả bóng ngày
chỉ khuya đến là sao chìm cuối biển
rồi sáng về nghe nắng kh́óc ngoài khơi
*
Ở một cõi tiếng chân mây lửng thửng
chầm chậm trôi đi vô định không dừng
mỗi ngày qua ôm đầy tay hụt hẫng
mớ giọt sương rụng theo bóng chiều buông
*
Ở một cõi trời xa hơn mặt biển
quanh tinh cầu không có cả chiêm bao
chỉ nghe sóng dạt dào chào đêm lặng
tiếng chân còng trên cát cược đùa nhau
*
Tôi yên lặng nhìn mặt trời về biển
hoàng hôn vàng rực lửa giữa thinh không
tiếng sóng vỗ từ đảo thiên miên viễn
chào thủy triều lên xuống với bâng khuâng
*
Ở một cõi nơi nào chưa ai tới
phiến đá thiền một mình... ôm vô biên
đông hương
TRÊN ĐƯỜNG THƠ ANH...
Có con đường tôi vẫn thích đi qua
có con đường tôi không hề muốn đến
có con đường sỏi đá gom lưu niệm
có con đường đến cỏ chẳng thèm mơ
*
Có lối nhỏ trong đường rừng cổ tích
cổ thụ xưa tôi thích vẽ bóng người
có giòng về ngược nguồn , trầm u tịch
có bụi mờ phủ kín nỗi buồn tôi
*
Có dốc xuống , lượm sỏi ngồi kết thơ
có công viên ghế đá mòn mỏi đợi
có lá cũ mỗi Thu mang aó mới
có con què quên mất tiếng chân tôi
*
Ôm nỗi nhớ này từ lâu khôn tả
thêm nỗi buồn thăm thẳm cách xa anh
ôi tôi biết tim anh không còn chỗ
trên đường thơ anh..tên tôi đã mòn
đông hương
Con chữ từ đâu con chữ về
từ mây, từ gió, từ giấc mê
ngây say lòng giấy, ngây ngòi mực
khép giữa từ chương những bộn bề
*
Có lúc mơ mình là thi sĩ
gõ ngọt lời tình, trên phím thơ
chữ ngả nghiêng xiêu trên ngực mị
điệu hạnh làm duyên... nũng nịu chờ
*
Khổ nỗi chữ thơm hương trầm tích
ngọt vị ngàn năm ướp ngải người
con chữ xum xoe cười thỏa thích
ưởn ngực no tròn... chạm hổ ngươi
*
Bóng bẩy, mênh mang hồn thơ dậy
cong vênh từng nét bút đa tình
vén khéo sao cho đừng tích lại
đọng vùng ẩn ngữ sắp lưu linh
đông hương
THÁNG TƯ... trời chợt hồ như
mây vần vũ đợi cơn mưa chia buồn
ngày qua, tháng lại...trên đường
lưu vong dù cũ, nhưng buồn y nguyên
*
Saigon đang giọt rơi nhanh
cỏ vàng năm cũ nghĩa trang thay màu
mong giấc Người không chiêm đau
hồn linh thiêng cõi trời cao vĩnh hằng
*
Nhận giùm em gái hậu phương
những lời cảm xúc từ tim xa này
bóng Kinh Kha ...những người trai
đã vì sông núi, quên đời riêng tư
*
Cảm thương biết mấy cho vừa
nói sao cho đủ lời từ trái tim
dù chưa có dịp được quen
vẫn như hương áo hoa rừng chưa phai
*
Ngồi yên trong nghĩa trang này
nghe hồn linh kể chuyện đời Lính xưa
nghe mà nước mắt hờm mưa
lòng như dao cắt , buồn vô hạn buồn
*
Máu hồng nhuộm đất Trường Sơn
xương người nằm lại hoà cùng cỏ cây
bao nhiêu năm vết thương này
vẫn còn chảy máu tim người lưu vong
*
Đốt nắm hương, chờ tro tàn
khói sao cay mắt, hai hàng mặn môi
ngày mai em lại xa rồi
vái Người một lạy, xin Người yên tâm
*
Dù xa nhưng không hề quên
đông hương
BỖNG CHỢT
Long nhong
gần nửa địa cầu
loay quay
tìm trạm quán sầu
nghỉ chân
*
Trăm năm
mỏi gối hồng trần
ta quên khuấy
phậ̣n đời
trong luân hồi
*
Rồi mai
tịnh cõi an vui
thấy mình
chạm giấc liêu trai
thiên đường
*
Đột nhiên
tầm mắt... lênh đênh...
đông hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét