Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2020

Đường Em Đi Đường Anh Đi - Thơ Trần Vấn Lệ



Hồi xưa...tôi gọi em:  Cô Bé
em có bao giờ lớn nữa đâu!
Trong ý nghĩ tôi, em thế đó
mà quên Xuân, Hạ...tiếp theo Thu...

Mùa Xuân, trời đẹp, em yêu đẹp
Mùa Hạ nắng hồng, em như hoa
Buồn quá, mùa Thu rừng đổi sắc
tôi ngồi trên núi ngó về xa...

Tôi nhớ em tôi nhớ quá chừng
bây giờ ai nhỉ rửa em chân?
bây giờ ai nhỉ gom em tóc?
em chắc bây giờ có nhớ anh?

Cuộc chiến đi qua không một sáng
không buổi chiểu không chỉ một đêm
Thật tình nhiều lúc tôi quên hết
quên cả Mẹ già, quên cả em!

Bè bạn bao nhiêu người ngả xuống
rồi tôi mai mốt vậy mà thôi...
Sống đây chết đó qua tia chớp
khi đạn xuyên rừng, trái phá rơi...

Chớp nháy giống như trời chớp nháy.
Lòng riêng chỉ đựng một Non Sông
Bồng lên cây súng và hôn hít
Rừng có nhiều hoa thiếu nụ hồng...

Em vẫn hoài em cô Bé Bỏng!
Tôi thì không có nữa tương lai!
Thằng em mười bốn nhang mờ ảnh
Mai mốt tôi rồi nhẹ xác trai...

Mười năm đi lính, mười năm tù...
Nam Bắc liền nhau, chuyện chẳng ngờ
Lý tưởng chẳng qua rơm với rác
Chuyện đời nhắc lại...một cơn mơ!

Bây giờ...tất cả đều bô lão
Em chụp hình mang cặp kính già
Tôi gửi ảnh về anh lính bại
Nghẹn lòng hai đứa giữa đường hoa...

Đường của em đi, đường phía Đông
Đường tôi Tây Vực chỗ vô cùng
Đời...Vô Thường nhỉ, em yêu quý?
Tay hứng Trời ơi mấy tiếng chuông!

Trần Vấn Lệ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét