Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2020

Mưa Và Sài Gòn - Thơ Hoàng Định Nam



Phải không em?

Trời đang mưa trên thành phố đó
Thành phố mà anh đã lớn lên
qua từng mùa phượng đỏ
Từng phố hè khao khát bước chân rong
Những tình thơ như cánh phượng ép bên lòng
Không gói kín những u tình niên thiếu
Thành phố, anh đã từng thở hơi bằng hữu
Để bay cùng trên đôi cánh viễn mơ
Thưở lòng trai chưa ngại vạn bến bờ
Muốn hạnh phúc chia đều cho muôn kẻ
Thành phố mà
những cơn mưa đầu mùa sớm trễ
cũng ru ta bằng tiết tấu vỗ về
cũng làm xanh những chồi lộc đam mê
cũng gột rửa lòng anh trang giấy mới
Thành phố ấy từng phen neo bến đợi
Những người đi theo tiếng gọi non sông
Nhưng người đi, đi mãi không cùng
Bao thế hệ đã đi vào lửa đạn
bọn anh cũng đã đi "vào nơi gió cát"
Một mùa mưa phong kín cổng học đường
Sài Gòn bấy giờ, có vạn luyến thương
Cũng "trả lại em yêu" con đường phượng vĩ
Chiều Trung Tâm 3 chưa là chiều thiên lý
Sao mưa giăng nghiêng hàng bả đậu ưu phiền
Các khóa quân trường ngăn tách nhau riêng
Cũng cố níu về phép chung chiều thứ bảy
Bởi ta phải vui, vì vui ta không còn mãi
Sông chia ly, nghe đâu đó chực chờ
Những ngả đường đẵ xếp lại cánh viễn mơ
Cơn chinh chiến gọi tên mình đi tiếp nối
và chiến chinh có mấy ai trở lại
Thì hẹn chi một buổi tương phùng
Lỡ mai một mình bạn về giữa phố xá đông
Xin uống hộ ly cà phê quán cũ
Hãy đi lại những con đường Phú Lâm, Tân Phú
Cầu Bình Tiên, Bến Bãi Sậy, Văn Thân...
Những con đường nay đã không còn gần
Như vệt nắng xuyên qua màn ký ức
Khi đang nghĩ tới một thằng
đang xuôi quân Thuờng Đức
Hay một thằng nắng gió Pleiku
Là lúc ta đang nằm dưới poncho,
mưa phủ mịt mù
Quân trấn thủ lạnh lưng phòng tuyến trống
Mưa Thất Sơn không cuồng phong vũ lộng
Mưa chỉ buồn như nhạc réo cô đơn
Buồn như "buồn tàn thu" nếu tôi biết sớm hơn
Có đổi được điều chi trong trường ca định mệnh?
Nhưng mưa, em ơi, không ai chờ vẫn đến
Mưa tháng tư, cơn cuồng lũ qua đời
Anh trở về, bóng đổ tàn hơi
Chân lạc lỏng giữa phố phường thay chủ mới
Những cơn mưa u trầm không dứt vội
Mưa thét gào trên thành phố bị xóa tên
Mưa âm vang như hành khúc cung đền
Đồ Bàn cũ dậy niềm đau Chiêm quốc
Thành phố mà khi đã mất
Anh hiểu ra là xương máu của chính mình
Là cổ bàn của bao kẻ cầu vinh
Là nỗi nhục của người dân vong quốc
Mùa mưa tha hương
chẳng giống như mưa phùn gió bấc
Vẫn đau tê như ngày rét, đói trong tù
Vẫn cào châm như ngàn mũi kim khâu
Trên da thịt hôm nay còn nguyên vết dấu
Quên sao được, Kà Tum, Bình Long, Suối Máu...
Những đê hèn Bù Gia Mập, Long Giao...
Những thú bầy nanh vuốt giống như nhau
Dù An Điềm, Z30 hay Vĩnh Phú...
Mưa gợi mãi những niềm đau chưa cũ
Hai mươi mấy năm là một trường đoạn bể dâu
Dù hôm nay có đổi áo, thay màu
Đâu dễ xóa những vết thương trầm tích
Dallas chiều nay mưa về hoang tịch
Em, bên thành phố ấy, có đang mưa?




Hoàng Định Nam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét