Thứ Năm, 5 tháng 11, 2020

MỘT LỐI VỀ - Thơ Đỗ Bình


Sương thu làm úa lá sầu
Lá rơi trên phím gợi màu nắng xưa
 Bàn tay mười ngón bỗng thừa
Đàn buồn tấu khúc chiều mưa cuối trời
 Thanh âm  ngân vọng ngàn khơi,   
Ta nghe sóng vỗ mộng đời mênh mông.
Thiên di vút cánh phiêu bồng,
Còn ta ôm giấc hư không kiếp này.
Em về phố đã đổi thay
Con đường thuở đó hôm nay bụi mù.
  Người về mỏi gót phiêu du,
 Ta đi tìm cõi hoang vu quên đời.
 Bóng quê mù tít xa khơi,
Phố xưa mất dấu một thời đắm say?
Quanh ta những kiếp qua ngày,
Có người nhặt chiếc lá bay cuối bờ!
Tàn đêm lịm ánh sao mơ,
Cớ sao giấc điệp…cũng hờ hững nhau!
Buồn theo sợi tóc phai màu,
Biển xanh chìm khuất niềm đau hôm nào?
Em về dệt mộng…chiêm bao!
Hồn xưa hóa bướm  thưở nào đợi trăng !

(Trăng, Em: lý tưởng tự do)
 
 
 HƯ VÔ
Mây lững lờ  ngang núi,
Gió thổi vướng trên cành
 Trăm năm hành giải lụa
Phất phơ giữa trời xanh.
Thuở quê hương gió bụi,
Nước non bỗng mù sương
Hương tự do khuất núi
Thi ca úa ven đường! 
Hồn xanh rêu từ đó
Ta và người xa nhau
Phố cũ hoa vẫn nở,
Viễn xứ trăng nhạt màu!
Đường vinh hoa phù phiếm
Cõi đời tựa giấc mơ!
Cao nguyên màu kỷ niệm
Chiều bản thượng sương mờ.
Phố núi đầy bụi đỏ
Mưa rừng buồn tái tê
Đêm nghe dòng thác đổ
Ôi mùa xưa không về!

Đỗ Bình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét