Thứ Năm, 26 tháng 11, 2020

Nỗi Niềm - Thơ Trương Xuân Mẫn

 

Lại bắt đầu từ nỗi niềm xưa cũ                                                    
Thương nhớ ơi, người làm khó ta rồi                                        
Ta vì người khóc cười nghiêng ngã                                            
Để rồi ngọt đắng lợ lợ trên môi

Nước mắt lăn từ gợi nhớ lời ru                                                   
Chảy tuôn theo tiếng hát sương mù                                           
Uất ức ta muốn làm tên đao phủ                                                
Cắt đứt ngọn nguồn chặt mất oan khiên

Lại bắt đầu từ nỗi niềm rêu phủ                                                  
Ngày xưa ơi, lại làm khổ ta rồi                                                     
Có phải vì người ta tối ngày ẩn hiện                                            
Cứ như mây mù lảng đảng xa trôi

Áng mây đen mang tin lành mất dấu                                           
Trôi về đâu những tháng mộng năm sầu                                     
Dật dờ ôm luôn nỗi buồn quá khứ                                              
Ẫm ờ dụ ta qua ngả âm u

Lại bắt đầu từ tấc lòng dối trá                                                      
Cuộc đời ơi, người đánh mất ta rồi                                            
Hẳn vì người ta nhuộm tàn thân xác                                          
Quanh co, bạc trần, mục nát, ma trơi…
 
Lại bắt đầu từ mưa chiều nhạt nắng                                            
Thời gian ơi, sao lại giết ta rồi                                                    
Chiếc cầu vồng ôm liệm cả trời xanh                                          
Dẫu nguyện cầu không kịp còn cứu rỗi

Ôm bóng tối cúi đầu lê bước mỏi                                                
Thì thôi cứ đi hun hút chân trời                                                    
Có ai không chia ta lời sám hối                                                  
Hay nỗi niềm điếng lặng mình ta thôi

Trương Xuân Mẫn 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét