Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2020

Nhớ Quá Đi Trời Ơi - Thơ Trần Vấn Lệ

 

Nhiều đêm quá nhớ em / tôi hay ra ngoài hiên chờ trăng lên đầu núi / chờ con chim xanh gọi / một tiếng buồn trong sương… 

Nhiều đêm quá nhớ thương / thấy lòng mình hoang dại / thèm lên rừng tìm ngải / ngậm trong miệng tìm trầm… 

Em, người xưa, cố nhân / tôi yêu em quá đỗi / em khiến tôi nhớ Ngoại / khi ra vườn với em / ngó hàng cau nắng lên / hái những buồng cau chín / rồi Ngoại đem lên chợ tỉnh / bán, mùa quà về cho cháu Bà… 

Ôi em đẹp như hoa / hoa nở vàng đêm Nguyệt.  Ôi em đôi mắt biếc / giống màu con chim xanh. Con chim xanh mong manh / sương khói cũng mong manh / cái gì cũng mong manh / nhớ em nhớ cả bức mành che cửa sổ.  Hỏi lòng tại sao nhớ / lòng bảo đi hỏi em! 

Nhiều đêm chờ trăng lên / mà mây trời kéo tới / uổng công tôi mong đợi / mưa…bắt đền vậy thôi!  Em, khúc khích, em cười / ôi tiếng cười mộng tưởng / diễm kiều như lá phướn / phất phơ đường phố khuya… 

Nhớ em tôi muốn về / gõ cửa nhà em lắm / nhiều đêm nghe nằng nặng / giọt nước gì trên mi / tôi nói chuyện với khuya / khuya lau giùm tôi mắt.  Con chim xanh như Phật / hót mấy tiếng như chuông rồi bay đi trong sương / rồi bay đi trong sương… 

Em đền tôi nha, nhớ thương!  Tôi đền em, thơ đó!  Tôi gửi thơ theo gió / gió về Eo Gió nha / gió về qua Càbeu / gió bay lên Cầu Đất / gió hôn giùm tôi ngực của ngọn đèo Prenn…Em em em em emmmmm! 

Trần Vấn Lệ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét