Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2020

Thơ Kiều Mộng Hà: MẸ (Kính dâng Mẹ nhân ngày lễ Thượng Thọ)


 

Trời tương tư ai, trời âm u

Lá khóc xa cành ướt mắt thu

Cây đứng lim dim nhìn lá rớt

Con buồn nhớ Mẹ mắt sương mù

 

Tháng Bảy mưa rơi nhiều hơn nắng

Quê nhà Mẹ có nhớ con không? 

Xứ người dõi mắt trôi về biển

Thương Mẹ một đời không quản công.

 

Tuổi Mẹ nay vừa tròn tám mươi

Nuôi con khôn lớn đã nên người

Con, như chiếc lá bay trăm hướng

Mẹ, cội cây già mưa nắng phơi

 

Ôi, nhớ tuổi thơ thời chạy giặc

Mẹ bồng, Ba cõng một đàn con 

Máy bay ruồng bố, bom cày nát

Nhà cửa, ruộng vườn cháy sạch trơn

 

Gia tài còn lại chiếc xuồng con

Len lách bờ lau, kinh rạch mòn

Ra sức chống chèo Ba với Mẹ

Đưa đàn con dại tới Rạch Ông

 

Từ đó xuôi chèo về Phụng Hiệp

Tuổi đời con mới chớm lên năm

Mẹ làm cô giáo ôn bài vở

Quyển sách “Con Gà” con nhập tâm

 

Mười năm di chuyển về Cần Thơ 

Con tuổi tròn trăng, tuổi mộng mơ

Mẹ tóc lâm râm dăm sợi trắng

Thân cò lặn lội sáng tinh mơ

 

Bỗng thấy cuộc đời là cõi tạm

Sắc tài cho lắm cũng là không

Chi bằng tu niệm lo bòn phước

Giúp đỡ tha nhân, nghiệp nhẹ thông

 

Bao năm Mẹ độ biết bao người

Cứu khổ, ban vui khắp mọi nơi

Bệnh tật xa xôi ùn kéo đến

Lời đồn “Mẫu Mẹ” Phật tâm từ

 

Con trở về trong ngày Thượng Thọ

Mừng vui thấy Mẹ vẫn hồng hào

Trường chay hoa quả thay cơm trắng

Cứu khổ ngày đêm mãi nguyện cầu

 

Là viên ngọc sáng, ánh trăng rằm

Chữ nghĩa văn thơ dẫu cao thâm

Không cách gì con bày tỏ hết

Dù đời khen tặng gọi nhà văn

 

Con biết làm thơ năm mười bảy

Cảm thông mây núi suối cây rừng  

Mà sao với Mẹ, con câm nín

Chữ nghĩa đâu bằng… nước mắt rưng!

 

KIỀU MỘNG HÀ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét