Thứ Hai, 29 tháng 3, 2021

Hứng Bất Tử - Thơ Đặng Quang Chính

 

Em lém lỉnh ngay khi còn niên thiếu
Dạn dĩ ai hơn trong lớp đông trò
Tính năng động ngay với điều mới lạ
Học trung bình em chẳng cần nhất đâu...!

"Hứng bất tử" có hỗn danh từ đó
Bất cần đời em chẳng nói chỉ cười
Bất cần đời việc hay em xốc vác
Giọng hát hay văn nghệ đứng đầu đàn

Người ghét em, nói em "Hư bất tận"
Có phải vì trong sinh hoạt một lần
Bị thách đố em chọn anh bất tử
Ngồi vào lòng, anh không kịp đẩy ra

Kể từ đó anh yêu em bất tử
Suy tính gì đâu một phút bất ngờ
Trái tim yêu bị tiếng sét nào ngờ
Kể từ đó lòng ai vương vấn mãi...!

Riêng phần em, hoa sen trong đầm vắng
Gần bùn lầy nhưng không thắm mùi bùn
Rồi xa cách phương trời Tây xa thẳm
Cũng đóa sen vươn cao mãi trong đầm

Rồi một ngày em "Nổi hứng bất tử"
"Hư bất tận" một lần thôi em nhé
Hai đứa mình sẽ yêu mãi không ngừng
Yêu bây giờ và mãi mãi mai sau...!

Đặng Quang Chính

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét