Chủ Nhật, 21 tháng 3, 2021

Kỷ Niệm - Thơ Ngọc Trân

 

Sáng hôm nay nhìn mưa rơi ngoài ngõ,
Lòng chợt buồn nhớ lại tháng năm xưa!
Thời gian ơi! nhanh quá có ai ngờ!
Kỷ niệm vẫn còn đây bao nỗi nhớ.
Tuổi học trò vui cùng trang sách vở,
Hồn thơ ngây như giấy trắng trinh nguyên,
Rồi lớn lên nối gót bước chinh nhân,
Xa trường cũ với người em gái nhỏ.
Đời lính trận sống hiểm nguy gian khổ!
Nên ngại ngùng không dám nói yêu em!
Ngày chia tay em lệ ướt vai mềm!
Từ dạo ấy ta xa nhau mãi mãi.
Anh từng ngày đóng quân ngoài biên ải,
Những chiều buồn lặng ngắm áng mây trôi,
Nhớ về em xa mãi tận cuối trời,
Gởi nỗi nhớ theo mây về phố cũ.
Những lần phép về qua căn gác nhỏ,
Anh âm thầm không dám đến tìm em,
Sợ luyến lưu lòng anh sẽ yếu mềm?
Nên dõi bóng hình em trong câm nín.
Tàn cuộc chiến mất nhau trong ly biệt!
Đến bây giờ vẫn nhớ mãi về em,
Bao thu qua nhìn lá rụng bên thềm!
Mà sao vẫn trong anh một hình bóng.
Có những đêm chợt về trong giấc mộng,
Thấy gặp nhau trên lối cũ trường xưa,
Kể nhau nghe bao nỗi nhớ mong chờ!
Chợt tỉnh giấc với bao nhiêu luyến tiếc!
Bây giờ đây chỉ còn là kỷ niệm!

Ngọc Trân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét