Thứ Tư, 17 tháng 3, 2021

Thơ đông hương tôn nữ

   
CÓ MỘT GIÒNG SÔNG NẰM NHỚ ĐÈN TRỜI
 
 có một giòng sông nằm nhớ đèn trời...
 nghe tăm tối chạy dài trên vàng cỏ
như thuở trước, thuở phù sa chưa vỡ
thì bờ tôi hạnh phúc nào bơ vơ
*
tôi là nó, giòng sông trong ký ức
 tôi ngày ngày xuôi về biển màu thơ
 đêm không đèn, tôi hay chờ, thao thức
 chờ đến mùa Thu giữa tháng, rồi mơ
*
đèn và tôi, cuộc tình không có tuổi
 lúc bà ru cổ tích cháu ngủ ngoan
 huyền thoại ngàn đời giữa sông và trăng
 không có tuồi, không bao giờ già tuổi
 *
 tôi vẫn đó, vẫn giòng sông nằm nhớ
chiếc đèn trời đêm mười sáu mùa Thu
đêm mười sáu tuổi dễ thương con gái
 tuổi mộng về quấn quýt bước tương tư
  
 đht


 
Anh đi mang nửa cuộc tình
nghiệng vai ngày tháng chông chênh niệm hoài
em về nhặt nhạnh đơn côi
góp gom, thoa lại son môi sắp mờ 
 *
 hồn em tượng đá ngây ngô
cứ rong theo ngõ dạt dờ khói sương
cánh chim ngàn giữa vô thường
khoé mê muội quá nên thường vỡ đê
*
thời gian xóa những đi - về
trăm năm lớp bụi phủ bề bộn cao
hút hun đồng tử chiêm bao
Ah, rừng huyền thoại muôn màu thuở xưa
*
Anh đi, nhật nguyệt rối mùa
hư hao hương sắc, lỡ mùa trầu cau
em nhìn mình, gặp mai sau
trên khung cửi chiếc thoi đau không ngừng
*
nhành gầy dệt lụa tình nhân
gửi anh may áo ấm lòng cho em
kiếp này sợ muộn màng không
hay chờ kiếp tới yêu thương vuông tròn
 
đht

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét