Em VĂN KHOA một thời mộng đẹp
Nhất Sài Gòn diễm lệ, bao dung
Em muốn trời mưa, đêm nay nóng
Trời lại mưa cho mát da hồng.
Em muốn dòng Cưủ Long bềnh bồng
Cho lúa xanh, trái cây chín ngọt
Đàn cò về bay rợp cánh đồng.
Em muốn gì cũng được phải không?
Lời thầy giảng rót mật vào lòng.
Cả giảng đường bừng lên hoài bão
Của tương lai hạnh phúc xây đời,
Của thế hệ ước ao, kỳ vọng.
Cô sinh viên Văn Khoa đầy mộng
Cổng sân trường rộn rã reo vui
Em chả cần một anh chàng si
Mà khối chàng điên vì em đó
Em Văn Khoa Sài Gòn tóc gió
bay trong chiều nắng tắt kiêu sa
Vầng trăng kia xuống thấp như là
Muốn ôm hết em vào, thương nhớ.
Thế mà giữa cuộc đời sách vở.
Đã tan tành vì đất nước đổi thay.
Tiếc cho em, mộng đẹp đã bay
Biết bao người cuốc cày thay chữ
Gần năm mươi năm còn buồn hử!
Giữa cuộc đời dang dở, em ơi!
Ta tiếc cho em, cả mọi người.
Cô sinh viên Văn Khoa diễm tuyệt.
Nguyệt-EmXưa
Thươngtặng Anh chị HỒNG- LAN
SVVK SÀI GÒN, năm 1972
Và thương tặng các bạn, anh chị đã dang dở thời sinh viên yêu dấu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét