Đã cố dặn lòng không được khócmà sao nước mắt vẫn đong đầy!Chỉ một giờ, đã thăm thẳm từ đâyđường mây nối trời Sài Gòn-BangKok!Vẫn còn nghe tiếng sụt sùi đâu đónhư bồi hồi nhớ phút cuối tiễn đưaChuyện ly tan buồn ơi nói sao vừaTrên mắt đỏ là vực sầu thăm thẳm.Vài giờ trôi tưởng chừng xa xôi lắmmọi buồn vui, kỷ niệm một đời qua!Trời Thái Lan trong màu nắng chiều tàcàng gợi nhớ Sài Gòn vừa xa cách.Dù đang thở hương lành trời đất kháchmà lòng nghẹn ngào không thể nào quênthời ấu thơ, đường phố cũ êm đềmvà nhớ quá những hẹn hò, mộng tưởng!Ngày lìa quê, tương lai chưa định hướngMột đoàn người ngơ ngác đón Tự DoBao nhiêu năm, ngày đêm sống âu loBờ bến mới như mơ chưa tỉnh giấc.Chưa vui đoàn tụ, đã coi như mấtnửa đời người và mảnh đất quê hươngSài Gòn ơi, trên lữ thứ dặm trườngsẽ nhớ mãi phố phường xưa dấu ái!
HUY VĂN(12-03-1987)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét