Sáng thức dậy nhìn con đường vắng ngắt.
Quán cà phê thôi cũng đổ xiêu đời.
Cô bán chè giờ ôm gánh tả tơi,
Lưng con gái còng theo ngày tháng đỏ.
Chiếc xích- lô buồn quãng đời đổ vỡ.
Người phu già ôm gối mỏi thời gian.
Sức lực tàn theo từng bánh xe lăn.
Ta thương cả những con đường lầy lội.
Hàng me ơi sao vẫn còn chờ đợi?
Cột đèn nào rồi cũng bỏ mà đi.
Phượng rơi rơi như phượng nhớ mùa thi.
Màu áo tím biến thành màu thương nhớ.
Ta lặng đứng trước sân người áo trắng.
Học sinh đâu sao vắng nửa sân trường?
Cuộc đổi đời trang sách cũng bi thương.
Em vượt biển chị sống Vùng Kinh Tế.
Ta muốn hỏi biết bao người ở lại:
Rồi mai đây cuộc sống có ra gì?
Đồ bán dần chờ vượt biển mà đi.
Cộng sản đến cuộc đời như đã chết.
Đường phố đó ta thấy toàn khổ lụy.
Người với người như thú dữ rừng hoang!
Thiên đường treo chủ nghĩa sướng như tiên,
Sao cay đắng đổ lan tràn thôn xóm?
Ta muốn hỏi cả những cô gái điếm:
Giải phóng rồi đời em có vui không?
Gái hoàn lương rồi gái cũng có chồng?
Hay gục chết trong những Khu Hồi Phục?
Đào Văn Bình
(Trích Thiên Sử Thi Của Người Vượt Biển xb năm 2002)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét