Tự dưng ghét tự dưng thương ai bắt?
Thi sĩ buồn thi sĩ ném thơ đi
Thi sĩ ơi, thơ có tội tình gì?
Tại sao chứ, ai nỡ làm anh giận?
*
Anh làm thơ mỗi ngày cho em đọc
Anh bảo là làm thơ cho em vui
Anh ca tụng ánh trăng vàng lủi thủi
Em đọc thơ thấy cảm động bùi ngùi
*
Mỗi tối tối anh ra ngoài hiên ngắm
Sao trên trời và kiếm ánh trăng trôi
Anh thấy gì trăng ngà rất lẻ đôi
Nghìn vì sao chỉ một nàng trăng lẻ
*
Tối hôm nay mây hững hờ buồn tẻ
Thương hoa vàng, thương tiếng lá xôn xao
Thương cả gió lòng em quá xuyến xao
Sao lại ghét? Vầng trăng nào có lỗi?!
Quách Như Nguyệt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét