Tiễn em đến tận phi trường
Mưa rơi não nuột suốt đường em đi
Mưa buồn vì nỗi biệt ly
Hay là mưa khóc cho tình chia xa
Chờ ai son phấn nhạt nhòa
Trông ai mắt bỗng dại khờ u mê
Mưa rơi sướt mướt não nề
Giọt hờn, giọt nhớ, giọt đầy vân vương
Phi cơ lảo đảo trên đường
Phi đạo hiu hắt đường còn luyến lưu
Mưa rơi lạnh buốt tim người
Từ đây cánh lẻ chim trời tha phương
Sao không đến hở anh thương
Hẳn là mưa gió cản đường anh đi
Lời từ biệt nỡ tiếc chi
Sao đành không đến tiễn đưa một lần
Chim sắt bay tuốt trên không
Đưa em đi đến nghìn trùng cách xa
Mắt em mưa ướt nhạt nhòa
Hồn em bỏ lại cho ai phụ phàng.
Ái Hoa
.
|
Đa tạ anh Mạc Phương Đình đã đăng và lưu trử bài thơ và ca khúc này (do NS Nguyên Phan ở San Diego phổ nhạc). Nguyên là bài thơ đã được viết ra khi AH còn ở Perris, căn nhà của tôi mới mua lúc đó nằm trên dốc cao, có tường rất cao che cách mặt đường. Tôi đứng từ đó để tắm mưa (không sợ ai nhìn ngó), nhìn lên trời thấy phi cơ đang vất vả bay trong bầu trời xám bổng cảm khái, tưởng tượng ra câu chuyện tình phụ này. Khổ nổi chuyện tình do mình tưởng tượng mà cũng làm mình buồn cả ngày hôm đó.
Trả lờiXóa