Tháng Mười Hai buông tiếng cười ngạo mạn
Mang giá băng về tê tái không gian
Hồ xinh xưa chưa bao giờ biết cạn
Vẫn thảnh thơi đưa đẩy nước trên ngàn.
Nắng nhảy múa trên mặt hồ lấp lánh
Để lung linh chói mắt những ánh vàng
Rừng thông xanh đang xạc xào nghiêng nhánh
Nghe rộn ràng lữ khách chuyến lang thang.
Con đường nhỏ còn nằm im từ dạo
Cỏ non mềm chờ đợi kẻ xa xôi
Hàng lau già vươn cao mình kiêu ngạo
Tiếng rộn ràng như vẫy gọi riêng tôi.
Tôi đã tìm được khung trời một thuở
Có cỏ cây, hồ lặng nước yên bình
Và mây xanh giúp hộ tôi chuyên chở
Vượt nỗi sầu đón lại ánh bình minh...
Nhã Giang Thu Tâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét